Tác giả:

Trong thời đại cuộc sống kham khổ, muốn có được một lúc ấm no quả thật so với lên trời còn khó hơn. Vì để cho bản thân không chết đói, bất luận là người lớn, hay là tiểu hài còn chưa hiểu sự đời, đều phải vì một bữa cơm no mà làm việc cực nhọc. “A Dao, ngươi đang làm cái gì? Lề mề rề rà, động tác nhanh lên một chút, hôm nay nếu ngươikhông chẻ cho xong mớ củi này, thì cũng không cần ăn cơm đâu, có nghe hay chưa?” Một nữ nhân trung niên gương mặt chua cay khắc nghiệt đang mắng chửi một tiểu nam hài cực khổ làm việc một cách vô tình. “Vâng ạ, nương!” Nghe được câu trả lời của nam hài, nữ nhân trung niên đó mới thỏa mãn đi vào trong nhà. Tiểu nam hài tên là Doãn Tử Dao, chừng mười ba tuổi. Doãn Tử Dao cố sức bổ cây rìu nặng nề, nỗ lực chẻ từng khúc từng khúc củi, mà đám củi chất cao như núi này là do một mình nó từ khi trời còn chưa sáng đã vào rừng nhặt về. Hiện tại, đã giữa trưa rồi. Từ sáng sớm làm việc cực khổ đến bây giờ Doãn Tử Dao vẫn không có một giọt nước vào miệng, đói khát đã…

Truyện chữ