Đau quá! Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tống Ngọc Thanh sau khi y bừng tỉnh từ cơn hôn mê. Y mờ mịt đưa mắt nhìn gạch đá rải rác tứ phía, trong lòng lại hơi chút hoảng hốt. Lạ thật, ta đang nằm ở cái hang quái quỷ nào thế này? Nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nhớ ra, ngày đó y gặp phải cường địch, lại bị kẻ đó đâm cho mấy nhát nên mới vô ý rơi xuống vách đá, sau đó ngất đi. A, không ngờ lại vẫn còn sống. Tống Ngọc Thanh khẽ nhếch mép, vừa cúi đầu định xem vết thương ra sao đã kinh ngạc phát hiện, vết thương ở trên vai và bụng ấy thế mà đều đã được băng bó tỉ mỉ. Khi y vẫn còn đang ngẩn người nghi hoặc, trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Một bóng người cao lớn đang bước nhanh vào sơn động. “A, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” Người mới tới khuôn mặt mơ hồ, nghe giọng nói thì có lẽ vẫn còn rất trẻ, “Ngươi ngã từ trên núi xuống, bị gãy chân phải. Ta vừa mới ra ngoài nhặt về mấy tấm gỗ, định bó xương giúp ngươi. Ha ha, ta không phải là đại phu, nhưng trước kia ở trong núi lại hay làm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...