Rõ ràng đã đứng trước cửa khách sạn nhưng tôi lại một lần nữa chần chừ. Vào lúc này đây, nói không hồi hộp thì là nói dối. Bao nhiêu lần cố gắng nhấc chân nhưng rồi lại đặt xuống. Hành vi này của tôi thực sự hết sức ngốc nghếch, đến mức nhân viên trong đại sảnh khách sạn liên tục nhìn tôi, tươi cười đi đến hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không. Tôi cười đáp lại, hít sâu một hơi, phất phất tay biểu thị bản thân tất cả đều tốt, sau đó bước qua sàn đá cẩm thạch sáng bóng của đại sảnh khách sạn, đi tới trước quầy lễ tân, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi có hẹn gặp mặt, muốn biết hiện nay cô ấy có ở phòng hay không” Cô gái trẻ trước quầy lễ tân tươi cười “Xin hỏi là khách của phòng nào ạ?” “Phòng 2208, tầng 22.” Cô ấy vừa dùng máy tính kiểm tra vừa nhìn tôi hỏi, “ Vị khách đó họ gì ạ?” Tôi nhấp nhấp môi “ Lương Uyển Đình, nữ .” Đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến cái tên này trước mặt người khác. Vốn tưởng rằng nói ra ba từ sẽ vô cùng khó khăn, làm tôi bất ngờ đó là, ba từ đó bỗng nhiên như có…
Tác giả: