Duyệt Tâm tan làm rất muộn, giống như mọi khi, cô đến siêu thị mua thức ăn rồi về nhà chuẩn bị nấu cơm. Không may hôm nay mất điện, sống ở tầng 19, cô chỉ có thể leo lên từng bậc thang. Đến cửa nhà, Duyệt Tâm mệt gần như không chịu nổi, gọi điện thoại cho Cố Nam: “Toà nhà mình ở mất điện, một lát nữa anh hãy về nhà ăn cơm, nếu không leo cầu thang sẽ rất mệt!” Cố Nam đang bận tiếp đón khách hàng nguời Pháp của công ty mãi không xong, nghe thấy Duyệt Tâm dặn dò như vậy càng cảm thấy khó chịu hơn, nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Tối nay anh không về nhà ăn cơm” Duyệt Tâm ngạc nhiên: “Ồ, vậy không cần lo phải leo cầu thang nữa…” Tắt máy, cô từ từ cất điện thoại đi. Duyệt Tâm dựa người vào cửa, một lát sau mới mở cửa bước vào nhà. Vừa vào đến nơi, nhìn qua cửa sổ thấy trời nổi gió to, cô vội vàng ra ban công thu quần áo. Bên ngoài ban công phơi chiếc áo sơ mi của Cố Nam, màu trắng sữa, đây là màu Duyệt Tâm chọn cho anh. Lúc giặt quần áo, Duyệt Tâm đã phải dùng chất tẩy trắng xát vài lần lên…
Tác giả: