Đó là chuyện khi nào nhỉ? —— Lời tựa. Mấy năm gần đây, tôi gần như không muốn gặp lại anh. Cơ thể hao gầy của anh, ánh mắt hao gầy, cùng nét cười hao gầy. Làn da anh hiện lên những đường vân thật mờ dưới ánh mặt trời đầu thu, ngón tay anh cầm điếu thuốc trong đêm tối tịch mịch. Những điều này đều đã từng xuất hiện trong những xó xỉnh lơ đãng của cuộc sống, nhưng, chỉ độc giọng nói, giọng nói ngỡ đã khắc sâu dường như lại tan biến trong trí nhớ, chưa bao giờ vang lên. Vì thế, tôi tưởng mình có thể rời bỏ tất cả những thứ này, càng ngày càng xa, cho đến khi chúng biến mất hẳn. Đã ba năm không nhìn thấy anh, tôi hai sáu tuổi, sống một mình ở Hạ Môn, ổn định kiếm tiền tích trữ, vẫn viết kịch bản không chừng mực. Cuộc sống thong dong, ấm áp ở Hạ Môn rất thích hợp với tôi. Có đôi khi tôi lên tầng trên cùng của Pizza Hut bên bờ biển để ăn Black Forest, có đôi khi đứng bồi hồi ở một góc đường trên đảo Cổ Lãng mang phong cách phương Tây, có đôi khi đi đi lại lại trên bờ cát ngoại thành Hạ Môn…

Truyện chữ