Nửa đêm, bóng tối bao trùm hành lang cô nhi viện Thiên Ân . Một chiếc bóng nhỏ nhắn như chú mèo nhẹ nhàng đi giữa hành lang. Bước vào căn phòng hẻo lánh, bên trong phát ra tiếng khóc nho nhỏ. “Hành Kiện … Hành Kiện …” Cô bé cố ý nhẹ giọng gọi vào trong “Hành Kiện …” Tiếng khóc chợt ngưng lại. Không lâu sau có tiếng mắng của một cậu bé vang lên: “Tránh ra…” “Hành Kiện , em đến rồi , anh đừng sợ …” Ngao Thiên Ân nhìn bóng cây lay động hắt lên tường, tim đập mạnh liên hồi. Dù cho bản thân đang rất sợ hãi nhưng cô bé biết Hành Kiện sợ tối, không thể bỏ cậu lại một mình. Trong phòng, Hành Kiện ngồi cạnh cửa, cuộn mình lại, chà mạnh tay áo lên mặt để lau khô nước mắt, phủ nhận sự yếu đuối của bản thân “Ai sợ chứ … Tránh ra…” Mấy tháng trước, hai mẹ con cậu vẫn nương tựa nhau mà sống, nhưng vì không chịu nổi nợ nần vây đuổi mà mẹ cậu đã thắt cổ tự vẫn. Ba ngày sau, khi cảnh sát phá cửa xông vào nhà, ai nấy đều bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ. Cậu bé ngồi yên lặng trên giường, nhìn chằm…
Tác giả: