Thiếu nữ mười lăm tuổi tính cách im lặng mà trầm mặc,Dư Bội Ny dùng đôi mắt hắc bạch phân minh đang kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh,mẹ của cô. Ánh mắt ôn nhu,nay không thể mở ra nhìn cô. Đôi tay ấm ấp,giờ không thể nhẹ nhàng mà v**t v* cô. Càng đừng nói đôi môi xinh đẹp nay cũng vô phương mà mỉm cười. Quá keo kiệt,mẹ làm sao có thể keo kiệt như vậy… Sợ hãi nối tiếp sợ hãi,lòng cô càng thêm đau đớn,đôi mắt đã đỏ rực vì khóc,dường như nước mắt lúc nào cũng có khả năng làm vỡ đê. ” Rất lấy làm tiếc,bởi vì tai nạn xe cộ xảy ra quá mãnh liệt,cho dù trải qua cấp cứu giải phẫu,Lý Thục Phân phu nhân vẫn là trở thành người thực vật…”. Vị bác sĩ phẫu thuật dùng giọng điệu bình thản mà tuyên bố sự thật đáng sợ. Người thực vật ư? Đó là cái quỷ gì vậy? Thực vật chính là thực vật,người chính là người,vì sao mẹ lại vừa là người,vừa thực vật! Nhìn thân thể mẹ giờ vướng đầy những ống dẫn truyền ,cô kích đông nắm chặt bàn tay thành quyền,cơ hồ mười đầu ngón tay muốn đâm mạnh vào…
Tác giả: