Vừa leo lên con dốc, chiếc xe của Thiên Dung bỗng dưng khục khặc mấy tiếng rồi tắt dần. Không lẽ hết xăng? Thiên Dung nghiêng đầu nhìn vào đồng hồ xăng. Chiếc ki dạ quang nằm trên vạch màu xanh. Vậy là xăng vẫn còn trong bình. Thử đề máy thêm mấy lần nữa nhưng chiếc xe vẫn trơ trơ, Thiên Dung vội nhảy ra khỏi xa. Buổi trưa nắng cháy như lửa, nghiêng đầu ngó tới ngó lui một hồi cô thở hắt một cái với vẻ chán nản. Coi bộ tìm ra một quán sửa xe ở chỗ này cũng như nhào xuống biển kiếm một cây kim. Đẩy chiếc xe lên dốc, Thiên Dung bỗng git mình vì một cậu bé bỗng từ bên kia đường băng sang gọi: - Chị Ơi... Thiên Dung dừng đẩy xe. Cô trố mắt nhìn cậu không chớp mắt. Cậu bé đâu chừn mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt sáng sủa thông minh. - Xe chị hư à? Thiên Dung gật đầu: - Ừ... Có quán sửa xe nào gần đây không vậy em? - Không... Nhưng em có thể giúp chị đấy. Thiên Dung mừng khấp khởi: - Sao? Cậu bé mỉm cười: - Chị có muốn sửa xe không? Thiên Dung lắc đầu cười: - Dĩ nhiên là không ai muốn vất…
Tác giả: