Tác giả:

"Tuyên Dĩnh nhà ta thật dũng cảm, đứng ra đánh đuổi chó hoang, còn cứu Ny Ny. Con trai, con thật là giỏi, cha rất tự hào vì con." Ba Thiệu cao hứng vuốt đầu con trai, cùng vợ nhìn nhau cười một tiếng. Vậy mà, nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt Thiệu Tuyên Dĩnh lại phiền muộn. "Làm sao thế? Tuyên Dĩnh, sao con lại không vui, chẳng lẽ con không cảm thấy cứu Ny Ny là chuyện dũng cảm, đáng để vui mừng sao?" Tuyên Dĩnh cau mày nói: "Chuyện này có gì để vui mừng? Ny Ny chẳng phải là lại ngất đi." "Thì ra là con đang lo lắng cho Ny Ny. Yên tâm đi, bác sĩ nói Ny Ny tạm thời bị hoảng sợ, ngất đi. Đợi lát nữa tỉnh lại sẽ không sao." "Nhưng mà. . . . . . Lần trước Ny Ny bị con gián dọa ngất, liền tức giận một tháng, không chịu nói chuyện với con. Lúc nãy con lại hại em ấy té xỉu, em ấy sẽ không để ý con nữa." "Là thế này phải không?" Thiệu Văn Đạt cười hướng Tuyên Dĩnh nói: "Vậy con xem phía sau ai tới thăm bệnh con nào." Thiệu Tuyên Dĩnh tò mò quay đầu lại, nhìn thấy cặp mắt óng ánh con ngươi đen…

Truyện chữ