Tác giả:

“Công tử, thật sự xin lỗi người, đều do hai lão đây hàng ngày dạy dỗ không nghiêm, dung túng tiểu nữ làm bậy, mới để cho nó làm hại công tử, khiến người ngất đi.” “Chúng ta vừa mới nghe chuyện, biết được việc này do Tiêủ Phúc không đúng, Tiểu Phúc tính tình nông nổi, nhưng nó không có ác ý, mong công tử đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với nó”. Ở đâu ra những người nông dân này đây? Khiến hắn choáng váng, chẳng hiểu gì. Ý thức Nam Cung Kiệt chưa khôi phục hẳn, nghe hai lão lải nhải xong, thì thấy một cô nương dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tuổi chừng 17-18, xuất thân nông thôn, gạt hai lão kia sang một bên, chen lên phía trước. Nàng vỗ vỗ b* ng*c, to giọng nói: “Ta là Tiền Tiểu Phúc, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tự làm tự chịu, chuyện này đều do ta gây ra, đương nhiên cũng do một mình ta gánh vác hậu quả.” Tiểu nha đầu nói liên hồi, cứ như là nàng đang nói chyện với đám đông. Nam Cung Kiệt đứng tại chỗ, chưa nói một câu nào, đôi mày cau lại, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, khiến người…

Truyện chữ