“Đồng Tử Y——” Một tiếng thét rất chói tai truyền đến, tôi làm bộ sợ hãi run run thân thể một chút, nằm úp vươn cặp chân thon dài, đổi tư thế thoải mái tiếp tục thưởng thức đuôi tóc của mình. “Đồng Tử Y, con hồ ly tinh này, cậu chết chỗ nào rồi. Còn không mau đi ra đây cho mình.” Tìm không thấy tôi, tìm không thấy tôi, nhất định là tìm không thấy tôi. Giống như người đàn bà chanh chua, nghiến răng kêu khan cổ họng, cũng tìm không thấy tôi. Tôi trốn ở dưới bàn học, âm thầm cười trộm. “Trầm Dịch Lệ! Đủ rồi! Muốn tìm Y Y cũng đừng kêu loạn lên, anh đang ôn tập bài vở.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía sau tôi khẽ vang lên, không cao không thấp, vừa đủ ngăn lại tiếng la hét của Trầm Dịch Lệ. Lập tức, chung quanh khôi phục yên tĩnh. Trong chốc lát…..Một người mang dép lê nhung điểm điểm bả vai tôi, “Y Y, đi ra.” “Không á!” Tôi buồn bực cự tuyệt, ai biết người điên kia đi xa chưa? “Sàn nhà rất lạnh.” “Em không sợ lạnh.” “Anh muốn ôn tập.” “Anh cứ tự nhiên a, em lại không quấy rầy…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...