Vệ gia gặp đại hoạ. Lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều bị mất đầu, nhà bị tịch thu, người khác bị lưu đày hoặc bị bắt làm nô lệ. Đây vốn là chuyện làm người ta đồng tình, nhưng là dân chúng kinh thành lại chỉ cảm thấy vui vẻ, giải hận. Ừ, quan tham ô mà bị trảm thì ngừi dân đồng tình là đúng~ Phong (tên thằng công nhoá~) nhìn thấy Vệ Diêu – Vệ gia công tử nhỏ tuổi nhất, bình thường đều ở nhà đọc sách, rất ít khi bước ra khỏi cửa, cũng là người duy nhất trong Vệ gia không lên triều làm quan, không bị cuốn vào cảnh tham ô – thực tuấn tú, thực sạch sẽ, bởi vì quỳ nên nhìn không ra thân cao bao nhiêu, nhưng hẳn là cao a, so với mình còn cao hơn một chút. Này thực dễ dành làm người ta sinh hảo cảm. “Hừ” – Phong cười, tự giễu, lúc ấy cũng do hảo cảm này mà mình trọng dụng mấy tham quan Vệ gia. Phong suy tư một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười. “Đem hắn đưa vào hậu cung, ở cùng chỗ với nhóm nhũ mẫu” (*) – quay đầu hướng Lý công công đang trầm mặc nói: “Trẫm nghĩ muốn nếm thử chút cảm giác…
Chương 8
Nhũ MẫuTác giả: Nhàn Tư Bất QuáTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹVệ gia gặp đại hoạ. Lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều bị mất đầu, nhà bị tịch thu, người khác bị lưu đày hoặc bị bắt làm nô lệ. Đây vốn là chuyện làm người ta đồng tình, nhưng là dân chúng kinh thành lại chỉ cảm thấy vui vẻ, giải hận. Ừ, quan tham ô mà bị trảm thì ngừi dân đồng tình là đúng~ Phong (tên thằng công nhoá~) nhìn thấy Vệ Diêu – Vệ gia công tử nhỏ tuổi nhất, bình thường đều ở nhà đọc sách, rất ít khi bước ra khỏi cửa, cũng là người duy nhất trong Vệ gia không lên triều làm quan, không bị cuốn vào cảnh tham ô – thực tuấn tú, thực sạch sẽ, bởi vì quỳ nên nhìn không ra thân cao bao nhiêu, nhưng hẳn là cao a, so với mình còn cao hơn một chút. Này thực dễ dành làm người ta sinh hảo cảm. “Hừ” – Phong cười, tự giễu, lúc ấy cũng do hảo cảm này mà mình trọng dụng mấy tham quan Vệ gia. Phong suy tư một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười. “Đem hắn đưa vào hậu cung, ở cùng chỗ với nhóm nhũ mẫu” (*) – quay đầu hướng Lý công công đang trầm mặc nói: “Trẫm nghĩ muốn nếm thử chút cảm giác… Ngày đó, phàm là thái giám chạm qua Vệ Diêu đều không có sống qua ngày hôm sau.Nhưng Vệ Diêu đã bị thương tổn cũng không có chuyển biến, hắn đối ngoại giới như có như không. Ánh mắt trống rỗng thất thần nhìn phía trước.Phong mỗi ngày nhìn thấy Vệ Diêu như vậy đều rơi lệ. Giúp Vệ Diêu thay quần áo, khi nhìn đến hai vú cũng không còn muốn bá đạo hấp duẫn mà chính là đau lòng.Chiếu cố Vệ Diêu, Phong mọi chuyện tự mình động thủ, không cho người khác động hắn một chút.Nửa năm sau, Vệ Diêu nhưng không có một chút khởi sắc.Chính là, Phong vẫn không biết mệt mỏi chiếu cố hắn, mỗi ngày mềm nhẹ ôm Vệ Diêu ngủ, thương tiếc lấy tay chải vuốt tóc Vệ Diêu, giảng cho hắn chút văn thư ít người biết đến.Phong cũng không biết, rất nhiều chuyện khi thời điểm hắn ngủ, Vệ Diêu sẽ mở mắt ra nhìn hắn ngủ, đã lâu đã lâu, ánh mắt kia ôn nhu như nước, mặc cho ai đó bị hòa tan.Đầu xuân, sáng sớm, Phong mang theo Vệ Diêu tới hoa viên, chậm rãi tản bộ, nhìn thân ảnh thon dài Vệ Diêu đứng trước chồi non mà bước chậm, Phong không khỏi ngâm nói “Tân tùng thanh sam thúy..............”.“Nguyện lâu cộng quân túy.............” Một thanh âm tươi mát đã lâu mà quen thuộc chậm rãi nói tiếp.Phong không dám tin dừng lại, y hoài nghi mình cho tới bây giờ cái lổ tai có vấn đề không.Chính là, người phía trước cũng dừng bước, chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt xuất trần mang theo thiên địa lâm vào thần sắc tươi cười.Phong ngơ ngác đứng ở kia, một chút không phát hiện, hai hàng thanh lệ đã theo trong mắt chậm rãi trào ra thấm ướt khuôn mặt........—-Hết—-
Ngày đó, phàm là thái giám chạm qua Vệ Diêu đều không có sống qua ngày hôm sau.
Nhưng Vệ Diêu đã bị thương tổn cũng không có chuyển biến, hắn đối ngoại giới như có như không. Ánh mắt trống rỗng thất thần nhìn phía trước.
Phong mỗi ngày nhìn thấy Vệ Diêu như vậy đều rơi lệ. Giúp Vệ Diêu thay quần áo, khi nhìn đến hai vú cũng không còn muốn bá đạo hấp duẫn mà chính là đau lòng.
Chiếu cố Vệ Diêu, Phong mọi chuyện tự mình động thủ, không cho người khác động hắn một chút.
Nửa năm sau, Vệ Diêu nhưng không có một chút khởi sắc.
Chính là, Phong vẫn không biết mệt mỏi chiếu cố hắn, mỗi ngày mềm nhẹ ôm Vệ Diêu ngủ, thương tiếc lấy tay chải vuốt tóc Vệ Diêu, giảng cho hắn chút văn thư ít người biết đến.
Phong cũng không biết, rất nhiều chuyện khi thời điểm hắn ngủ, Vệ Diêu sẽ mở mắt ra nhìn hắn ngủ, đã lâu đã lâu, ánh mắt kia ôn nhu như nước, mặc cho ai đó bị hòa tan.
Đầu xuân, sáng sớm, Phong mang theo Vệ Diêu tới hoa viên, chậm rãi tản bộ, nhìn thân ảnh thon dài Vệ Diêu đứng trước chồi non mà bước chậm, Phong không khỏi ngâm nói “Tân tùng thanh sam thúy..............”.
“Nguyện lâu cộng quân túy.............” Một thanh âm tươi mát đã lâu mà quen thuộc chậm rãi nói tiếp.
Phong không dám tin dừng lại, y hoài nghi mình cho tới bây giờ cái lổ tai có vấn đề không.
Chính là, người phía trước cũng dừng bước, chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt xuất trần mang theo thiên địa lâm vào thần sắc tươi cười.
Phong ngơ ngác đứng ở kia, một chút không phát hiện, hai hàng thanh lệ đã theo trong mắt chậm rãi trào ra thấm ướt khuôn mặt........
—-Hết—-
Nhũ MẫuTác giả: Nhàn Tư Bất QuáTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹVệ gia gặp đại hoạ. Lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều bị mất đầu, nhà bị tịch thu, người khác bị lưu đày hoặc bị bắt làm nô lệ. Đây vốn là chuyện làm người ta đồng tình, nhưng là dân chúng kinh thành lại chỉ cảm thấy vui vẻ, giải hận. Ừ, quan tham ô mà bị trảm thì ngừi dân đồng tình là đúng~ Phong (tên thằng công nhoá~) nhìn thấy Vệ Diêu – Vệ gia công tử nhỏ tuổi nhất, bình thường đều ở nhà đọc sách, rất ít khi bước ra khỏi cửa, cũng là người duy nhất trong Vệ gia không lên triều làm quan, không bị cuốn vào cảnh tham ô – thực tuấn tú, thực sạch sẽ, bởi vì quỳ nên nhìn không ra thân cao bao nhiêu, nhưng hẳn là cao a, so với mình còn cao hơn một chút. Này thực dễ dành làm người ta sinh hảo cảm. “Hừ” – Phong cười, tự giễu, lúc ấy cũng do hảo cảm này mà mình trọng dụng mấy tham quan Vệ gia. Phong suy tư một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười. “Đem hắn đưa vào hậu cung, ở cùng chỗ với nhóm nhũ mẫu” (*) – quay đầu hướng Lý công công đang trầm mặc nói: “Trẫm nghĩ muốn nếm thử chút cảm giác… Ngày đó, phàm là thái giám chạm qua Vệ Diêu đều không có sống qua ngày hôm sau.Nhưng Vệ Diêu đã bị thương tổn cũng không có chuyển biến, hắn đối ngoại giới như có như không. Ánh mắt trống rỗng thất thần nhìn phía trước.Phong mỗi ngày nhìn thấy Vệ Diêu như vậy đều rơi lệ. Giúp Vệ Diêu thay quần áo, khi nhìn đến hai vú cũng không còn muốn bá đạo hấp duẫn mà chính là đau lòng.Chiếu cố Vệ Diêu, Phong mọi chuyện tự mình động thủ, không cho người khác động hắn một chút.Nửa năm sau, Vệ Diêu nhưng không có một chút khởi sắc.Chính là, Phong vẫn không biết mệt mỏi chiếu cố hắn, mỗi ngày mềm nhẹ ôm Vệ Diêu ngủ, thương tiếc lấy tay chải vuốt tóc Vệ Diêu, giảng cho hắn chút văn thư ít người biết đến.Phong cũng không biết, rất nhiều chuyện khi thời điểm hắn ngủ, Vệ Diêu sẽ mở mắt ra nhìn hắn ngủ, đã lâu đã lâu, ánh mắt kia ôn nhu như nước, mặc cho ai đó bị hòa tan.Đầu xuân, sáng sớm, Phong mang theo Vệ Diêu tới hoa viên, chậm rãi tản bộ, nhìn thân ảnh thon dài Vệ Diêu đứng trước chồi non mà bước chậm, Phong không khỏi ngâm nói “Tân tùng thanh sam thúy..............”.“Nguyện lâu cộng quân túy.............” Một thanh âm tươi mát đã lâu mà quen thuộc chậm rãi nói tiếp.Phong không dám tin dừng lại, y hoài nghi mình cho tới bây giờ cái lổ tai có vấn đề không.Chính là, người phía trước cũng dừng bước, chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt xuất trần mang theo thiên địa lâm vào thần sắc tươi cười.Phong ngơ ngác đứng ở kia, một chút không phát hiện, hai hàng thanh lệ đã theo trong mắt chậm rãi trào ra thấm ướt khuôn mặt........—-Hết—-