Ta lui người lại, cúi xuống quan sát ấm thuốc Đông y đang nấu trên bếp lò, môi và cổ họng khô rát. Nhìn Lâm Nam nằm trên giường ho khan, trong lòng ta vô cùng đau khổ. Ta không thể chiếu cố hắn thật tốt thì cũng không nên khiến hắn cùng ta trải qua cuộc sống u ám này. Lâm Nam vốn có một cuộc sống giàu sang, từ lúc cùng ta chung sống không được một ngày tốt đẹp, nhưng hắn chẳng những không trách móc ta, hằng ngày hắn còn làm cái công việc lau dọn vệ sinh thấp hèn. Văn bằng không thể dùng, chúng ta chỉ có thể làm công việc như thế này để có kế sinh nhai. Mấy năm trôi qua, A Nam đã xin thôi việc vì bệnh, loại bệnh gọi là “bệnh nhà giàu”, không thể mệt nhọc, cần phải được tĩnh dưỡng đầy đủ. Nhưng A Nam không chỉ phải dùng thuốc giá thấp nhất, mà còn phải tiếp tục làm việc, tháng trước lại còn bị cảm mạo, lập tức thân thể liền suy yếu đi rất nhanh. Khi thuốc đã nấu xong ta rót ra chén rồi tiến tới đưa cho hắn. A Nam che miệng ho khan, thấy ta tiến đến, liền nắm tay giấu ra sau lưng. Ta…
Chương 160
Mê ThấtTác giả: Điển YTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTa lui người lại, cúi xuống quan sát ấm thuốc Đông y đang nấu trên bếp lò, môi và cổ họng khô rát. Nhìn Lâm Nam nằm trên giường ho khan, trong lòng ta vô cùng đau khổ. Ta không thể chiếu cố hắn thật tốt thì cũng không nên khiến hắn cùng ta trải qua cuộc sống u ám này. Lâm Nam vốn có một cuộc sống giàu sang, từ lúc cùng ta chung sống không được một ngày tốt đẹp, nhưng hắn chẳng những không trách móc ta, hằng ngày hắn còn làm cái công việc lau dọn vệ sinh thấp hèn. Văn bằng không thể dùng, chúng ta chỉ có thể làm công việc như thế này để có kế sinh nhai. Mấy năm trôi qua, A Nam đã xin thôi việc vì bệnh, loại bệnh gọi là “bệnh nhà giàu”, không thể mệt nhọc, cần phải được tĩnh dưỡng đầy đủ. Nhưng A Nam không chỉ phải dùng thuốc giá thấp nhất, mà còn phải tiếp tục làm việc, tháng trước lại còn bị cảm mạo, lập tức thân thể liền suy yếu đi rất nhanh. Khi thuốc đã nấu xong ta rót ra chén rồi tiến tới đưa cho hắn. A Nam che miệng ho khan, thấy ta tiến đến, liền nắm tay giấu ra sau lưng. Ta… Ta vỗ nhẹ vào đầu mình, Phong tuy rằng là người tốt, nhưng dù sao cũng không thân chẳng quen với ta, tốt hơn hết là nên ít làm phiền người khác.Không nghĩ tới đến khi thuốc sắp hết, Phong lại tìm đến ta.Nhìn lọ thuốc mới trong tay, ta ngượng ngùng nói, “Thật sự là làm phiền ngươi quá.”“Không phiền toái gì cả, dù sao cũng không đắt.” hắn ngừng một chút lại nói tiếp, “Bằng không, mỗi tháng trừ vào tiền lương của ngươi đi.”Quan tâm đến tâm tình của ta, Phong bổ sung nói.“Được.” Ta vội vàng gật đầu.“Thuốc này không đắt tiền, chỉ là chút thuốc Đông y ngao chế. Ta khá thân với vị thầy thuốc kia, cho nên ngươi không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.”Ta cảm kích nói, “Thật cám ơn ngươi.”Ta tin tưởng hắn là bằng hữu, nhưng thứ không thuộc về ta, sao có thể yêu cầu quá đáng. Gần hai tháng sau, khi đang đi dạo, ta nhìn thấy một thầy thuốc Đông y. Ta cảm thấy rất cao hứng liền cùng vị lão nhân kia tóc bạc kia hàn huyên một hồi.Khi nói đến vấn đề đau đầu, ta nhịn không được khâm phục nói, thuốc Đông y thật sự là thần kỳ a.Kết quả khiến lão nhân cũng hiếu kỳ dị thường, vì thế, chiều ngày hôm đó ta liền đưa cho lão một viên thuốc.Vừa mở ra, lão nhân liền nói cho ta biết, tuy đã nghiền thành bột nhưng đây không phải là thuốc Đông y.Trong lòng ta bắt đầu sinh nghi, có thể là vì Phong muốn an ủi ta?Thế nhưng ta vẫn không có cách nào yên tâm được.Sau vài ngày đấu tranh, ta chịu đựng đau lòng, quyết tâm mua hộp thuốc đắt tiền mà hồi trước ta dùng, xé túi ra, màu sắc viên thuốc nhỏ bên trong ở cùng với thuốc Phong đưa giống nhau như đúc, sau khi nghiên nhỏ, cơ hồ không hề khác nhau.Ta thoát lực ngã ngồi trên giường. Phong không thể nào biết bệnh của ta.Như vậy, là ai đã nói cho hắn biết?Thuốc kia, là ai nói cho hắn, muốn hắn giao cho ta?Hàn ý từ dưới chân dâng lên, ta ôm lấy hai tay, lẳng lặng hít thở.Là bọn hắn sao?Sẽ không!Ta cắn móng tay, miên man suy nghĩ …… Có thể là trùng hợp hay không?Liệu có thể trùng hợp như vậy không?Không thể nào….Một đêm vô miên, ta quyết định thử thăm dò suy nghĩ của hắn……Hoàn đệ nhất bách lục thập chương.¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Ta vỗ nhẹ vào đầu mình, Phong tuy rằng là người tốt, nhưng dù sao cũng không thân chẳng quen với ta, tốt hơn hết là nên ít làm phiền người khác.
Không nghĩ tới đến khi thuốc sắp hết, Phong lại tìm đến ta.
Nhìn lọ thuốc mới trong tay, ta ngượng ngùng nói, “Thật sự là làm phiền ngươi quá.”
“Không phiền toái gì cả, dù sao cũng không đắt.” hắn ngừng một chút lại nói tiếp, “Bằng không, mỗi tháng trừ vào tiền lương của ngươi đi.”
Quan tâm đến tâm tình của ta, Phong bổ sung nói.
“Được.” Ta vội vàng gật đầu.
“Thuốc này không đắt tiền, chỉ là chút thuốc Đông y ngao chế. Ta khá thân với vị thầy thuốc kia, cho nên ngươi không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.”
Ta cảm kích nói, “Thật cám ơn ngươi.”
Ta tin tưởng hắn là bằng hữu, nhưng thứ không thuộc về ta, sao có thể yêu cầu quá đáng. Gần hai tháng sau, khi đang đi dạo, ta nhìn thấy một thầy thuốc Đông y. Ta cảm thấy rất cao hứng liền cùng vị lão nhân kia tóc bạc kia hàn huyên một hồi.
Khi nói đến vấn đề đau đầu, ta nhịn không được khâm phục nói, thuốc Đông y thật sự là thần kỳ a.
Kết quả khiến lão nhân cũng hiếu kỳ dị thường, vì thế, chiều ngày hôm đó ta liền đưa cho lão một viên thuốc.
Vừa mở ra, lão nhân liền nói cho ta biết, tuy đã nghiền thành bột nhưng đây không phải là thuốc Đông y.
Trong lòng ta bắt đầu sinh nghi, có thể là vì Phong muốn an ủi ta?
Thế nhưng ta vẫn không có cách nào yên tâm được.
Sau vài ngày đấu tranh, ta chịu đựng đau lòng, quyết tâm mua hộp thuốc đắt tiền mà hồi trước ta dùng, xé túi ra, màu sắc viên thuốc nhỏ bên trong ở cùng với thuốc Phong đưa giống nhau như đúc, sau khi nghiên nhỏ, cơ hồ không hề khác nhau.
Ta thoát lực ngã ngồi trên giường. Phong không thể nào biết bệnh của ta.
Như vậy, là ai đã nói cho hắn biết?
Thuốc kia, là ai nói cho hắn, muốn hắn giao cho ta?
Hàn ý từ dưới chân dâng lên, ta ôm lấy hai tay, lẳng lặng hít thở.
Là bọn hắn sao?
Sẽ không!
Ta cắn móng tay, miên man suy nghĩ …… Có thể là trùng hợp hay không?
Liệu có thể trùng hợp như vậy không?
Không thể nào….
Một đêm vô miên, ta quyết định thử thăm dò suy nghĩ của hắn……
Hoàn đệ nhất bách lục thập chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Mê ThấtTác giả: Điển YTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTa lui người lại, cúi xuống quan sát ấm thuốc Đông y đang nấu trên bếp lò, môi và cổ họng khô rát. Nhìn Lâm Nam nằm trên giường ho khan, trong lòng ta vô cùng đau khổ. Ta không thể chiếu cố hắn thật tốt thì cũng không nên khiến hắn cùng ta trải qua cuộc sống u ám này. Lâm Nam vốn có một cuộc sống giàu sang, từ lúc cùng ta chung sống không được một ngày tốt đẹp, nhưng hắn chẳng những không trách móc ta, hằng ngày hắn còn làm cái công việc lau dọn vệ sinh thấp hèn. Văn bằng không thể dùng, chúng ta chỉ có thể làm công việc như thế này để có kế sinh nhai. Mấy năm trôi qua, A Nam đã xin thôi việc vì bệnh, loại bệnh gọi là “bệnh nhà giàu”, không thể mệt nhọc, cần phải được tĩnh dưỡng đầy đủ. Nhưng A Nam không chỉ phải dùng thuốc giá thấp nhất, mà còn phải tiếp tục làm việc, tháng trước lại còn bị cảm mạo, lập tức thân thể liền suy yếu đi rất nhanh. Khi thuốc đã nấu xong ta rót ra chén rồi tiến tới đưa cho hắn. A Nam che miệng ho khan, thấy ta tiến đến, liền nắm tay giấu ra sau lưng. Ta… Ta vỗ nhẹ vào đầu mình, Phong tuy rằng là người tốt, nhưng dù sao cũng không thân chẳng quen với ta, tốt hơn hết là nên ít làm phiền người khác.Không nghĩ tới đến khi thuốc sắp hết, Phong lại tìm đến ta.Nhìn lọ thuốc mới trong tay, ta ngượng ngùng nói, “Thật sự là làm phiền ngươi quá.”“Không phiền toái gì cả, dù sao cũng không đắt.” hắn ngừng một chút lại nói tiếp, “Bằng không, mỗi tháng trừ vào tiền lương của ngươi đi.”Quan tâm đến tâm tình của ta, Phong bổ sung nói.“Được.” Ta vội vàng gật đầu.“Thuốc này không đắt tiền, chỉ là chút thuốc Đông y ngao chế. Ta khá thân với vị thầy thuốc kia, cho nên ngươi không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.”Ta cảm kích nói, “Thật cám ơn ngươi.”Ta tin tưởng hắn là bằng hữu, nhưng thứ không thuộc về ta, sao có thể yêu cầu quá đáng. Gần hai tháng sau, khi đang đi dạo, ta nhìn thấy một thầy thuốc Đông y. Ta cảm thấy rất cao hứng liền cùng vị lão nhân kia tóc bạc kia hàn huyên một hồi.Khi nói đến vấn đề đau đầu, ta nhịn không được khâm phục nói, thuốc Đông y thật sự là thần kỳ a.Kết quả khiến lão nhân cũng hiếu kỳ dị thường, vì thế, chiều ngày hôm đó ta liền đưa cho lão một viên thuốc.Vừa mở ra, lão nhân liền nói cho ta biết, tuy đã nghiền thành bột nhưng đây không phải là thuốc Đông y.Trong lòng ta bắt đầu sinh nghi, có thể là vì Phong muốn an ủi ta?Thế nhưng ta vẫn không có cách nào yên tâm được.Sau vài ngày đấu tranh, ta chịu đựng đau lòng, quyết tâm mua hộp thuốc đắt tiền mà hồi trước ta dùng, xé túi ra, màu sắc viên thuốc nhỏ bên trong ở cùng với thuốc Phong đưa giống nhau như đúc, sau khi nghiên nhỏ, cơ hồ không hề khác nhau.Ta thoát lực ngã ngồi trên giường. Phong không thể nào biết bệnh của ta.Như vậy, là ai đã nói cho hắn biết?Thuốc kia, là ai nói cho hắn, muốn hắn giao cho ta?Hàn ý từ dưới chân dâng lên, ta ôm lấy hai tay, lẳng lặng hít thở.Là bọn hắn sao?Sẽ không!Ta cắn móng tay, miên man suy nghĩ …… Có thể là trùng hợp hay không?Liệu có thể trùng hợp như vậy không?Không thể nào….Một đêm vô miên, ta quyết định thử thăm dò suy nghĩ của hắn……Hoàn đệ nhất bách lục thập chương.¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤