Tác giả:

Tập Tang xách hành lý xuống xe, đi về phía trước một quãng mới hít vào luồng không khí mới mẻ một hơi thật sâu. Ô tô kia đầy mùi xăng làm cô thấy tức ngực buồn nôn, thoáng dịu xuống rồi, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc nơi đây sau 5 năm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là trấn Thanh Khê, là một trấn nhỏ thuộc thoại bắt đầu mở rộng, cũng là nơi cô lớn lên. 5 năm trước cha mẹ cô cùng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được người thân nhận nuôi rời khỏi nơi này. Học đại học xong, đến nay là tròn 5 năm, nay cô đã 20 tuổi. Cô học ở một trường đại học sư phạm tương đối có tiếng tăm, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô nghiên cứu sâu thêm, người nhận nuôi cô cũng đồng ý cô tiếp tục học tập đào sâu thêm, nhưng cô lại cười mà từ chối ý tốt của bọn họ, một lòng xin về trấn nhỏ tràn ngập kỉ niệm thời thơ ấu của cô, đến dạy học ở ngôi trường duy nhất trong trấn. Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho người nhận nuôi cô. Hơn nữa 5 năm, cô thật sự rất nhớ nơi này, còn có người đó…

Chương 2: Lúc ban đầu

Nam Chính Là Thủy YêuTác giả: Phù HoaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTập Tang xách hành lý xuống xe, đi về phía trước một quãng mới hít vào luồng không khí mới mẻ một hơi thật sâu. Ô tô kia đầy mùi xăng làm cô thấy tức ngực buồn nôn, thoáng dịu xuống rồi, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc nơi đây sau 5 năm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là trấn Thanh Khê, là một trấn nhỏ thuộc thoại bắt đầu mở rộng, cũng là nơi cô lớn lên. 5 năm trước cha mẹ cô cùng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được người thân nhận nuôi rời khỏi nơi này. Học đại học xong, đến nay là tròn 5 năm, nay cô đã 20 tuổi. Cô học ở một trường đại học sư phạm tương đối có tiếng tăm, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô nghiên cứu sâu thêm, người nhận nuôi cô cũng đồng ý cô tiếp tục học tập đào sâu thêm, nhưng cô lại cười mà từ chối ý tốt của bọn họ, một lòng xin về trấn nhỏ tràn ngập kỉ niệm thời thơ ấu của cô, đến dạy học ở ngôi trường duy nhất trong trấn. Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho người nhận nuôi cô. Hơn nữa 5 năm, cô thật sự rất nhớ nơi này, còn có người đó… Phòng cũ đã lâu không có ai ở, khoá cửa sắt cũng rỉ sét, tra chìa vào mãi mới mở được cửa. Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài ốp gạch men sứ trắng, bây giờ đã hơi ố vàng, bên ngoài có một khoảng sân nhỏ trồng đầy nho dây.Mắt Tập Tang ươn ướt, mỗi một chỗ ở nơi đây đều lưu giữ bao kỉ niệm đẹp của cô. Bây giờ, chỉ còn lại mình cô nhưng vẫn cảm nhận được sự yên bình mà không nơi nào đem lại được.Mấy ngày kế tiếp vô cùng bận rộn, quét tước phòng ở, mua một vài đồ dùng cá nhân, còn muốn đến thăm trường tiểu học trên trấn, trường tiểu học này trước kia cũng từng là trường cũ của cô. Cũng sắp đi làm chính thức, thật ra cô cũng hơi lo lắng. Trước hôm đi làm một ngày, Tập Tang ăn cơm chiều xong liền tản bộ chậm rãi ra bờ sông cách đó không xa.Đâu là bên kia sông, từ xa có thể nhìn thấy cây cầu màu trắng. Vì mới mở rộng được một nửa nên nửa bên kia gần cây cầu trắng có rất nhiều nhà ở, còn bên này chỉ lộn xộn toàn cỏ dại và vài cây liễu mọc hoang, nhà ở cũng chỉ có vài căn, bây giờ cũng chỉ có lẻ tẻ hai ba ngọn đèn sáng, nơi này vào ban đêm có vẻ rất yên tĩnh.Tập Tang nhớ rõ trước đây khi cô tan học về thích đi con đường này nhất, luôn bẻ mấy cành liễu cầm trên tay ngắm nghía, hoặc là tết thành một vòng tròn đội lên trên đầu.Ngồi lên một tảng đá bên bờ, nghe tiếng ếch nhái và côn trùng kêu, Tập Tang cảm thấy tâm hồn mình dần bình tĩnh hơn, nhưng tạp âm trong thành phố đều không nghe thấy.Đột nhiên, Tập Tang nhớ lại vài chuyện trước đây. Khi cô 7 tuổi, vô số lần nghe thấy người lớn nhấn mạnh không được bơi ở sông này, nên trái lại càng muốn đến đây. Vào một ngày nọ lén lút đến đây một mình…..Cô nhớ rõ cảm giác chìm trong nước hít thở không thông, nước tràn vào trong lỗ mũi và lỗ tai, há mồm muốn kêu cứu lại bị nước sông tràn vào miệng, tay phí công giãy dụa muốn nắm lấy cành liễu rủ xuống mặt hồ nhưng lại càng trôi ra xa bờ. Cánh tay vùng vẫy trên mặt nước càng lúc càng yếu ớt, cả người dần dần chìm trong nước…… Đó là lần đầu tiên khi còn nhỏ cô nhận thấy thì ra thần chết lại gần mình đến như vậy……Mắt hơi rát khi nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, rực rỡ đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, phổi tức anh ách như muốn nỏi tung, tất cả đều thống khổ cực điểm. Thậm chí cô còn không có đủ thời gian hối hận tại sao lại không nghe lời cha mẹ lén đến đây bơi.Có thứ gì đó trắng mịn như bèo quấn lên lưng cô, còn cả mấy sợi tơ màu xanh đậm bò lên tóc cô, vướng lên mặt cô. Cô cảm thấy mình như được ai đó đưa về phía trước, trong cơn hốt hoảng có một đôi mắt đen hẹp dài nhìn thẳng vào mắt cô……. Sau đó cô không còn ý thức…..Khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, mẹ khóc như mưa bên giường, còn cha thì nhăn mày. Rất lâu sau này, cô cũng không được cho phép đến gần con sông kia.

Phòng cũ đã lâu không có ai ở, khoá cửa sắt cũng rỉ sét, tra chìa vào mãi mới mở được cửa. Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài ốp gạch men sứ trắng, bây giờ đã hơi ố vàng, bên ngoài có một khoảng sân nhỏ trồng đầy nho dây.

Mắt Tập Tang ươn ướt, mỗi một chỗ ở nơi đây đều lưu giữ bao kỉ niệm đẹp của cô. Bây giờ, chỉ còn lại mình cô nhưng vẫn cảm nhận được sự yên bình mà không nơi nào đem lại được.

Mấy ngày kế tiếp vô cùng bận rộn, quét tước phòng ở, mua một vài đồ dùng cá nhân, còn muốn đến thăm trường tiểu học trên trấn, trường tiểu học này trước kia cũng từng là trường cũ của cô. Cũng sắp đi làm chính thức, thật ra cô cũng hơi lo lắng. Trước hôm đi làm một ngày, Tập Tang ăn cơm chiều xong liền tản bộ chậm rãi ra bờ sông cách đó không xa.

Đâu là bên kia sông, từ xa có thể nhìn thấy cây cầu màu trắng. Vì mới mở rộng được một nửa nên nửa bên kia gần cây cầu trắng có rất nhiều nhà ở, còn bên này chỉ lộn xộn toàn cỏ dại và vài cây liễu mọc hoang, nhà ở cũng chỉ có vài căn, bây giờ cũng chỉ có lẻ tẻ hai ba ngọn đèn sáng, nơi này vào ban đêm có vẻ rất yên tĩnh.

Tập Tang nhớ rõ trước đây khi cô tan học về thích đi con đường này nhất, luôn bẻ mấy cành liễu cầm trên tay ngắm nghía, hoặc là tết thành một vòng tròn đội lên trên đầu.

Ngồi lên một tảng đá bên bờ, nghe tiếng ếch nhái và côn trùng kêu, Tập Tang cảm thấy tâm hồn mình dần bình tĩnh hơn, nhưng tạp âm trong thành phố đều không nghe thấy.

Đột nhiên, Tập Tang nhớ lại vài chuyện trước đây. Khi cô 7 tuổi, vô số lần nghe thấy người lớn nhấn mạnh không được bơi ở sông này, nên trái lại càng muốn đến đây. Vào một ngày nọ lén lút đến đây một mình…..

Cô nhớ rõ cảm giác chìm trong nước hít thở không thông, nước tràn vào trong lỗ mũi và lỗ tai, há mồm muốn kêu cứu lại bị nước sông tràn vào miệng, tay phí công giãy dụa muốn nắm lấy cành liễu rủ xuống mặt hồ nhưng lại càng trôi ra xa bờ. Cánh tay vùng vẫy trên mặt nước càng lúc càng yếu ớt, cả người dần dần chìm trong nước…… Đó là lần đầu tiên khi còn nhỏ cô nhận thấy thì ra thần chết lại gần mình đến như vậy……

Mắt hơi rát khi nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, rực rỡ đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, phổi tức anh ách như muốn nỏi tung, tất cả đều thống khổ cực điểm. Thậm chí cô còn không có đủ thời gian hối hận tại sao lại không nghe lời cha mẹ lén đến đây bơi.

Có thứ gì đó trắng mịn như bèo quấn lên lưng cô, còn cả mấy sợi tơ màu xanh đậm bò lên tóc cô, vướng lên mặt cô. Cô cảm thấy mình như được ai đó đưa về phía trước, trong cơn hốt hoảng có một đôi mắt đen hẹp dài nhìn thẳng vào mắt cô……. Sau đó cô không còn ý thức…..

Khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, mẹ khóc như mưa bên giường, còn cha thì nhăn mày. Rất lâu sau này, cô cũng không được cho phép đến gần con sông kia.

Nam Chính Là Thủy YêuTác giả: Phù HoaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTập Tang xách hành lý xuống xe, đi về phía trước một quãng mới hít vào luồng không khí mới mẻ một hơi thật sâu. Ô tô kia đầy mùi xăng làm cô thấy tức ngực buồn nôn, thoáng dịu xuống rồi, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc nơi đây sau 5 năm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là trấn Thanh Khê, là một trấn nhỏ thuộc thoại bắt đầu mở rộng, cũng là nơi cô lớn lên. 5 năm trước cha mẹ cô cùng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được người thân nhận nuôi rời khỏi nơi này. Học đại học xong, đến nay là tròn 5 năm, nay cô đã 20 tuổi. Cô học ở một trường đại học sư phạm tương đối có tiếng tăm, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô nghiên cứu sâu thêm, người nhận nuôi cô cũng đồng ý cô tiếp tục học tập đào sâu thêm, nhưng cô lại cười mà từ chối ý tốt của bọn họ, một lòng xin về trấn nhỏ tràn ngập kỉ niệm thời thơ ấu của cô, đến dạy học ở ngôi trường duy nhất trong trấn. Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho người nhận nuôi cô. Hơn nữa 5 năm, cô thật sự rất nhớ nơi này, còn có người đó… Phòng cũ đã lâu không có ai ở, khoá cửa sắt cũng rỉ sét, tra chìa vào mãi mới mở được cửa. Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài ốp gạch men sứ trắng, bây giờ đã hơi ố vàng, bên ngoài có một khoảng sân nhỏ trồng đầy nho dây.Mắt Tập Tang ươn ướt, mỗi một chỗ ở nơi đây đều lưu giữ bao kỉ niệm đẹp của cô. Bây giờ, chỉ còn lại mình cô nhưng vẫn cảm nhận được sự yên bình mà không nơi nào đem lại được.Mấy ngày kế tiếp vô cùng bận rộn, quét tước phòng ở, mua một vài đồ dùng cá nhân, còn muốn đến thăm trường tiểu học trên trấn, trường tiểu học này trước kia cũng từng là trường cũ của cô. Cũng sắp đi làm chính thức, thật ra cô cũng hơi lo lắng. Trước hôm đi làm một ngày, Tập Tang ăn cơm chiều xong liền tản bộ chậm rãi ra bờ sông cách đó không xa.Đâu là bên kia sông, từ xa có thể nhìn thấy cây cầu màu trắng. Vì mới mở rộng được một nửa nên nửa bên kia gần cây cầu trắng có rất nhiều nhà ở, còn bên này chỉ lộn xộn toàn cỏ dại và vài cây liễu mọc hoang, nhà ở cũng chỉ có vài căn, bây giờ cũng chỉ có lẻ tẻ hai ba ngọn đèn sáng, nơi này vào ban đêm có vẻ rất yên tĩnh.Tập Tang nhớ rõ trước đây khi cô tan học về thích đi con đường này nhất, luôn bẻ mấy cành liễu cầm trên tay ngắm nghía, hoặc là tết thành một vòng tròn đội lên trên đầu.Ngồi lên một tảng đá bên bờ, nghe tiếng ếch nhái và côn trùng kêu, Tập Tang cảm thấy tâm hồn mình dần bình tĩnh hơn, nhưng tạp âm trong thành phố đều không nghe thấy.Đột nhiên, Tập Tang nhớ lại vài chuyện trước đây. Khi cô 7 tuổi, vô số lần nghe thấy người lớn nhấn mạnh không được bơi ở sông này, nên trái lại càng muốn đến đây. Vào một ngày nọ lén lút đến đây một mình…..Cô nhớ rõ cảm giác chìm trong nước hít thở không thông, nước tràn vào trong lỗ mũi và lỗ tai, há mồm muốn kêu cứu lại bị nước sông tràn vào miệng, tay phí công giãy dụa muốn nắm lấy cành liễu rủ xuống mặt hồ nhưng lại càng trôi ra xa bờ. Cánh tay vùng vẫy trên mặt nước càng lúc càng yếu ớt, cả người dần dần chìm trong nước…… Đó là lần đầu tiên khi còn nhỏ cô nhận thấy thì ra thần chết lại gần mình đến như vậy……Mắt hơi rát khi nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, rực rỡ đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, phổi tức anh ách như muốn nỏi tung, tất cả đều thống khổ cực điểm. Thậm chí cô còn không có đủ thời gian hối hận tại sao lại không nghe lời cha mẹ lén đến đây bơi.Có thứ gì đó trắng mịn như bèo quấn lên lưng cô, còn cả mấy sợi tơ màu xanh đậm bò lên tóc cô, vướng lên mặt cô. Cô cảm thấy mình như được ai đó đưa về phía trước, trong cơn hốt hoảng có một đôi mắt đen hẹp dài nhìn thẳng vào mắt cô……. Sau đó cô không còn ý thức…..Khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, mẹ khóc như mưa bên giường, còn cha thì nhăn mày. Rất lâu sau này, cô cũng không được cho phép đến gần con sông kia.

Chương 2: Lúc ban đầu