Tập Tang xách hành lý xuống xe, đi về phía trước một quãng mới hít vào luồng không khí mới mẻ một hơi thật sâu. Ô tô kia đầy mùi xăng làm cô thấy tức ngực buồn nôn, thoáng dịu xuống rồi, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc nơi đây sau 5 năm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là trấn Thanh Khê, là một trấn nhỏ thuộc thoại bắt đầu mở rộng, cũng là nơi cô lớn lên. 5 năm trước cha mẹ cô cùng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được người thân nhận nuôi rời khỏi nơi này. Học đại học xong, đến nay là tròn 5 năm, nay cô đã 20 tuổi. Cô học ở một trường đại học sư phạm tương đối có tiếng tăm, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô nghiên cứu sâu thêm, người nhận nuôi cô cũng đồng ý cô tiếp tục học tập đào sâu thêm, nhưng cô lại cười mà từ chối ý tốt của bọn họ, một lòng xin về trấn nhỏ tràn ngập kỉ niệm thời thơ ấu của cô, đến dạy học ở ngôi trường duy nhất trong trấn. Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho người nhận nuôi cô. Hơn nữa 5 năm, cô thật sự rất nhớ nơi này, còn có người đó…
Chương 9: Ngoại truyện
Nam Chính Là Thủy YêuTác giả: Phù HoaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTập Tang xách hành lý xuống xe, đi về phía trước một quãng mới hít vào luồng không khí mới mẻ một hơi thật sâu. Ô tô kia đầy mùi xăng làm cô thấy tức ngực buồn nôn, thoáng dịu xuống rồi, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc nơi đây sau 5 năm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là trấn Thanh Khê, là một trấn nhỏ thuộc thoại bắt đầu mở rộng, cũng là nơi cô lớn lên. 5 năm trước cha mẹ cô cùng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được người thân nhận nuôi rời khỏi nơi này. Học đại học xong, đến nay là tròn 5 năm, nay cô đã 20 tuổi. Cô học ở một trường đại học sư phạm tương đối có tiếng tăm, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô nghiên cứu sâu thêm, người nhận nuôi cô cũng đồng ý cô tiếp tục học tập đào sâu thêm, nhưng cô lại cười mà từ chối ý tốt của bọn họ, một lòng xin về trấn nhỏ tràn ngập kỉ niệm thời thơ ấu của cô, đến dạy học ở ngôi trường duy nhất trong trấn. Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho người nhận nuôi cô. Hơn nữa 5 năm, cô thật sự rất nhớ nơi này, còn có người đó… Vào rất nhiều buổi đêm không người, nó trộm trồi lên mặt nước, vươn một bàn tay lên trên mặt nước, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm chuỗi vòng vỏ sò trên tay.Khi mãi không thấy cô, nó từng náu trong bụi cỏ rất lâu nhìn mọi người đi ngang qua, ý muốn tìm thấy bóng dáng cô.Chuỗi vòng trên tay bị thời gian hao mòn mất đi vẻ ban đầu, khi nó đứt tung, nó từng luống cuống cầm sợi dây đang bung ra, cuối cùng mới chọn cơ hội bơi lên bờ, khó khăn xâu chuỗi vỏ sò kia lại bằng đôi tay xanh trắng lạnh như băng…..Còn bây giờ, nó lại ghé vào bồn tắm, mặc cô ở trên cười ha ha xoa đầu nó, tạo thành một đám bong bóng……
Vào rất nhiều buổi đêm không người, nó trộm trồi lên mặt nước, vươn một bàn tay lên trên mặt nước, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm chuỗi vòng vỏ sò trên tay.
Khi mãi không thấy cô, nó từng náu trong bụi cỏ rất lâu nhìn mọi người đi ngang qua, ý muốn tìm thấy bóng dáng cô.
Chuỗi vòng trên tay bị thời gian hao mòn mất đi vẻ ban đầu, khi nó đứt tung, nó từng luống cuống cầm sợi dây đang bung ra, cuối cùng mới chọn cơ hội bơi lên bờ, khó khăn xâu chuỗi vỏ sò kia lại bằng đôi tay xanh trắng lạnh như băng…..
Còn bây giờ, nó lại ghé vào bồn tắm, mặc cô ở trên cười ha ha xoa đầu nó, tạo thành một đám bong bóng……
Nam Chính Là Thủy YêuTác giả: Phù HoaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTập Tang xách hành lý xuống xe, đi về phía trước một quãng mới hít vào luồng không khí mới mẻ một hơi thật sâu. Ô tô kia đầy mùi xăng làm cô thấy tức ngực buồn nôn, thoáng dịu xuống rồi, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc nơi đây sau 5 năm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây là trấn Thanh Khê, là một trấn nhỏ thuộc thoại bắt đầu mở rộng, cũng là nơi cô lớn lên. 5 năm trước cha mẹ cô cùng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được người thân nhận nuôi rời khỏi nơi này. Học đại học xong, đến nay là tròn 5 năm, nay cô đã 20 tuổi. Cô học ở một trường đại học sư phạm tương đối có tiếng tăm, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô nghiên cứu sâu thêm, người nhận nuôi cô cũng đồng ý cô tiếp tục học tập đào sâu thêm, nhưng cô lại cười mà từ chối ý tốt của bọn họ, một lòng xin về trấn nhỏ tràn ngập kỉ niệm thời thơ ấu của cô, đến dạy học ở ngôi trường duy nhất trong trấn. Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho người nhận nuôi cô. Hơn nữa 5 năm, cô thật sự rất nhớ nơi này, còn có người đó… Vào rất nhiều buổi đêm không người, nó trộm trồi lên mặt nước, vươn một bàn tay lên trên mặt nước, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm chuỗi vòng vỏ sò trên tay.Khi mãi không thấy cô, nó từng náu trong bụi cỏ rất lâu nhìn mọi người đi ngang qua, ý muốn tìm thấy bóng dáng cô.Chuỗi vòng trên tay bị thời gian hao mòn mất đi vẻ ban đầu, khi nó đứt tung, nó từng luống cuống cầm sợi dây đang bung ra, cuối cùng mới chọn cơ hội bơi lên bờ, khó khăn xâu chuỗi vỏ sò kia lại bằng đôi tay xanh trắng lạnh như băng…..Còn bây giờ, nó lại ghé vào bồn tắm, mặc cô ở trên cười ha ha xoa đầu nó, tạo thành một đám bong bóng……