Tác giả:

Chỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng…

Chương 2

Hoàng Cung Tư TruyệnTác giả: Selene LeeTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngChỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng… Sáng hôm sau , An Nguyệt còn chưa tỉnh dậy, cô lăn lộn trên giường,nhưng sao hôm nay giường cô lại hẹp như thế nhỉ ?."Tiểu thư , xin người mau chóng dậy đi a , bây giờ đã là giờ Mẹo rồi , người mà không dậy sẽ không kịp giờ vào cung đâu "- 1 giọng nói vang lên , nhẹ nhàng lay người cô."Ưm , từ từ 1 chút ,vào cung gì chứ....Hả ? Vào cung ? - Nghe đến đó ,An Nguyệt nhanh chóng bậc dậy , mở to mắt ra nhìn . Cô...cô đang ở cái chốn quái quỷ nào thế này ?Tại sao phòng cô lại biến thành cái rạp hát vậy ? An Nguyệt vô cùng hốt hoảng, nhanh chóng quan sát cảnh tượng xung quanh.Chắc chắn dây không phải là phòng cô nha! Giường cô chỉ toàn là sách thôi , làm gì có cái đống màn treo màu hông đậm chát chúa này cơ chứ ? Rồi còn mấy thứ vật dụng bằng gỗ nữa,chúng đủ để ngốn sạch tiền tiết kiệm của gia đình cô trong 5 năm,tại sao lại xuất hiện ? .Với lại phòng cô đâu có bài trí như thế này ? Nhìn cứ như trong mấy bộ phim cổ trang..."Tiểu thư , người làm sao thế ạ ? Có phải người gặp ác mộng không ?"- Giọng nói kia lại vang lên làm An Nguyệt giật cả mình, cô quay người lại thì thấy 1 cô bé khoảng 14- 15 tuổi , đang bưng một cái chậu bằng đồng,mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô.An Nguyệt nhảy vội xuống giường, lao đến nắm lấy 2 tay cô bé kia, hỏi :"Đây...đây là đâu...em gái,nói cho chị biết đi...đây là đâu thế ? "-An Nguyệt gấp rút hỏi."Em gái ? ... tiểu thư...người bị làm sao thế ạ ? không phải nơi này là An phủ, còn đây là khuê phòng của tiểu thư sao ?"- Cô bé kia khó hiểu hỏi,tại sao tiểu thư lại hỏi cô những câu hỏi kì lạ như thế chứ ? Em gái là gì ?"Em nói sao ?...Đây là An phủ..." An phủ là chỗ nào nha,sao cô chưa bao giờ nghe tới vậy?- Không lẽ cô... xuyên không rồi ?.An Nguyệt vốn là người theo chủ nghĩa vô thần , mấy chuyện nhảm nhí này cô chưa bao giờ tin tưởng,nhưng...Vì sao cô lại ở đây ?- An Nguyệt ngồi phịch xuống giường,đầu óc cô bây giờ vô cùng rối loạn. Nếu cô thật sự xuyên không thì thân xác cô ở hiện đại phải làm sao đây ? Còn cả kì thi lấy bằng thạc sĩ sắp tới nữa..."Tiểu thư , người làm sao thế ? Để em đi gọi đại phu cho người nha , chúng ta không thể trễ kiệu vào cung được đâu...Lão gia sẽ trách phạt em mất ! "-Cô bé kia đặt thau đồng xuống ghế,lo lắng hỏi.An Nguyệt xoay đầu lại ... Dù sao thì cô cũng đã đến đây rồi, đành chấp nhận số phận vậy...Chắc đây là nha hoàn của thân xác này đây mà ..."Ừm...chị...à không...ta không sao đâu...mà ta là ai vậy " -An Nguyệt ngập ngừng hỏi , dùng thử câu hỏi quen thuộc trong mấy bộ truyện xuyên không mà cô đã đọc.TG : Hôm nay trời xanh nắng đẹp, không có bài học nên em sẽ đăng thêm 1 chương cho mọi người xem nha, cảm ơn mọi người vì đã lọt hố mới của em... :)

Sáng hôm sau , An Nguyệt còn chưa tỉnh dậy, cô lăn lộn trên giường,nhưng sao hôm nay giường cô lại hẹp như thế nhỉ ?.

"Tiểu thư , xin người mau chóng dậy đi a , bây giờ đã là giờ Mẹo rồi , người mà không dậy sẽ không kịp giờ vào cung đâu "- 1 giọng nói vang lên , nhẹ nhàng lay người cô.

"Ưm , từ từ 1 chút ,vào cung gì chứ....Hả ? Vào cung ? - Nghe đến đó ,An Nguyệt nhanh chóng bậc dậy , mở to mắt ra nhìn . Cô...cô đang ở cái chốn quái quỷ nào thế này ?Tại sao phòng cô lại biến thành cái rạp hát vậy ? An Nguyệt vô cùng hốt hoảng, nhanh chóng quan sát cảnh tượng xung quanh.Chắc chắn dây không phải là phòng cô nha! Giường cô chỉ toàn là sách thôi , làm gì có cái đống màn treo màu hông đậm chát chúa này cơ chứ ? Rồi còn mấy thứ vật dụng bằng gỗ nữa,chúng đủ để ngốn sạch tiền tiết kiệm của gia đình cô trong 5 năm,tại sao lại xuất hiện ? .Với lại phòng cô đâu có bài trí như thế này ? Nhìn cứ như trong mấy bộ phim cổ trang...

"Tiểu thư , người làm sao thế ạ ? Có phải người gặp ác mộng không ?"- Giọng nói kia lại vang lên làm An Nguyệt giật cả mình, cô quay người lại thì thấy 1 cô bé khoảng 14- 15 tuổi , đang bưng một cái chậu bằng đồng,mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô.An Nguyệt nhảy vội xuống giường, lao đến nắm lấy 2 tay cô bé kia, hỏi :

"Đây...đây là đâu...em gái,nói cho chị biết đi...đây là đâu thế ? "-An Nguyệt gấp rút hỏi.

"Em gái ? ... tiểu thư...người bị làm sao thế ạ ? không phải nơi này là An phủ, còn đây là khuê phòng của tiểu thư sao ?"- Cô bé kia khó hiểu hỏi,tại sao tiểu thư lại hỏi cô những câu hỏi kì lạ như thế chứ ? Em gái là gì ?

"Em nói sao ?...Đây là An phủ..." An phủ là chỗ nào nha,sao cô chưa bao giờ nghe tới vậy?- Không lẽ cô... xuyên không rồi ?.

An Nguyệt vốn là người theo chủ nghĩa vô thần , mấy chuyện nhảm nhí này cô chưa bao giờ tin tưởng,nhưng...Vì sao cô lại ở đây ?- An Nguyệt ngồi phịch xuống giường,đầu óc cô bây giờ vô cùng rối loạn. Nếu cô thật sự xuyên không thì thân xác cô ở hiện đại phải làm sao đây ? Còn cả kì thi lấy bằng thạc sĩ sắp tới nữa...

"Tiểu thư , người làm sao thế ? Để em đi gọi đại phu cho người nha , chúng ta không thể trễ kiệu vào cung được đâu...Lão gia sẽ trách phạt em mất ! "-Cô bé kia đặt thau đồng xuống ghế,lo lắng hỏi.

An Nguyệt xoay đầu lại ... Dù sao thì cô cũng đã đến đây rồi, đành chấp nhận số phận vậy...Chắc đây là nha hoàn của thân xác này đây mà ...

"Ừm...chị...à không...ta không sao đâu...mà ta là ai vậy " -An Nguyệt ngập ngừng hỏi , dùng thử câu hỏi quen thuộc trong mấy bộ truyện xuyên không mà cô đã đọc.

TG : Hôm nay trời xanh nắng đẹp, không có bài học nên em sẽ đăng thêm 1 chương cho mọi người xem nha, cảm ơn mọi người vì đã lọt hố mới của em... :)

Hoàng Cung Tư TruyệnTác giả: Selene LeeTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngChỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng… Sáng hôm sau , An Nguyệt còn chưa tỉnh dậy, cô lăn lộn trên giường,nhưng sao hôm nay giường cô lại hẹp như thế nhỉ ?."Tiểu thư , xin người mau chóng dậy đi a , bây giờ đã là giờ Mẹo rồi , người mà không dậy sẽ không kịp giờ vào cung đâu "- 1 giọng nói vang lên , nhẹ nhàng lay người cô."Ưm , từ từ 1 chút ,vào cung gì chứ....Hả ? Vào cung ? - Nghe đến đó ,An Nguyệt nhanh chóng bậc dậy , mở to mắt ra nhìn . Cô...cô đang ở cái chốn quái quỷ nào thế này ?Tại sao phòng cô lại biến thành cái rạp hát vậy ? An Nguyệt vô cùng hốt hoảng, nhanh chóng quan sát cảnh tượng xung quanh.Chắc chắn dây không phải là phòng cô nha! Giường cô chỉ toàn là sách thôi , làm gì có cái đống màn treo màu hông đậm chát chúa này cơ chứ ? Rồi còn mấy thứ vật dụng bằng gỗ nữa,chúng đủ để ngốn sạch tiền tiết kiệm của gia đình cô trong 5 năm,tại sao lại xuất hiện ? .Với lại phòng cô đâu có bài trí như thế này ? Nhìn cứ như trong mấy bộ phim cổ trang..."Tiểu thư , người làm sao thế ạ ? Có phải người gặp ác mộng không ?"- Giọng nói kia lại vang lên làm An Nguyệt giật cả mình, cô quay người lại thì thấy 1 cô bé khoảng 14- 15 tuổi , đang bưng một cái chậu bằng đồng,mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô.An Nguyệt nhảy vội xuống giường, lao đến nắm lấy 2 tay cô bé kia, hỏi :"Đây...đây là đâu...em gái,nói cho chị biết đi...đây là đâu thế ? "-An Nguyệt gấp rút hỏi."Em gái ? ... tiểu thư...người bị làm sao thế ạ ? không phải nơi này là An phủ, còn đây là khuê phòng của tiểu thư sao ?"- Cô bé kia khó hiểu hỏi,tại sao tiểu thư lại hỏi cô những câu hỏi kì lạ như thế chứ ? Em gái là gì ?"Em nói sao ?...Đây là An phủ..." An phủ là chỗ nào nha,sao cô chưa bao giờ nghe tới vậy?- Không lẽ cô... xuyên không rồi ?.An Nguyệt vốn là người theo chủ nghĩa vô thần , mấy chuyện nhảm nhí này cô chưa bao giờ tin tưởng,nhưng...Vì sao cô lại ở đây ?- An Nguyệt ngồi phịch xuống giường,đầu óc cô bây giờ vô cùng rối loạn. Nếu cô thật sự xuyên không thì thân xác cô ở hiện đại phải làm sao đây ? Còn cả kì thi lấy bằng thạc sĩ sắp tới nữa..."Tiểu thư , người làm sao thế ? Để em đi gọi đại phu cho người nha , chúng ta không thể trễ kiệu vào cung được đâu...Lão gia sẽ trách phạt em mất ! "-Cô bé kia đặt thau đồng xuống ghế,lo lắng hỏi.An Nguyệt xoay đầu lại ... Dù sao thì cô cũng đã đến đây rồi, đành chấp nhận số phận vậy...Chắc đây là nha hoàn của thân xác này đây mà ..."Ừm...chị...à không...ta không sao đâu...mà ta là ai vậy " -An Nguyệt ngập ngừng hỏi , dùng thử câu hỏi quen thuộc trong mấy bộ truyện xuyên không mà cô đã đọc.TG : Hôm nay trời xanh nắng đẹp, không có bài học nên em sẽ đăng thêm 1 chương cho mọi người xem nha, cảm ơn mọi người vì đã lọt hố mới của em... :)

Chương 2