Chỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng…
Chương 10
Hoàng Cung Tư TruyệnTác giả: Selene LeeTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngChỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng… An Nguyệt chống cằm ngồi ăn bánh quế hoa trên chiếc bàn đá trước phòng.Cô bỏ từng khối bánh vào miệng,nhìn ngắm những bụi hoa đơn điệu trong khuôn viên,nheo mắt với cây hoa đào vẫn chưa nở hoa.Cái tên Vũ Hiên đế gì đó kia sau lần gặp mặt ở ngự hoa viên vẫn sủng ái nữ chính như thường, chẳng quan tâm gì đến cô cả.Mặc dù An Nguyệt không muốn thị tẩm nhưng làm cái nghề phi tần trong cung này mà như vậy chắc chết già luôn,còn lâu mới có thể ra ngoài!...Đã gần 2 tuần trôi qua ,đồ ăn đưa đến cho cô cũng sắp mốc meo luôn rồi!"Chán quá à" - An Nguyệt nói nói to, đưa hai tay vươn vai."Tiểu Thư à,xin người đừng than thở nữa mà,sao người không thêu khăn tay hay luyện chữ đi?"-Minh Xuân xuất hiện bên cạnh,đưa tay sửa lại mái tóc của An Nguyệt.Chủ tử nhà cô xinh đẹp như hoa thế này sao hoàng thượng vẫn chưa gặp người cơ chứ?"Minh Xuân à,em biết là ta không thích những thứ đó mà,nhàm chán và vô vị.""Vậy thì người nghĩ cách để thu hút hoàng thượng đi,em thấy phi tần nào cũng làm như thế mà?Người có thể nhờ thái giám của Kính Sự phòng...""Thôi ta không cần đâu,em cũng thấy đó...dù ta có mới mẻ đến đâu thì sớm muộn gì cũng có người hơn mà thôi,huống chi hậu cung nhiều người đẹp như vậy,hoàng thượng cũng sẽ nhanh chóng quên mất ta thôi"-An Nguyệt xua tay trả lời,nữ chính có bàn tay vàng giúp đỡ,kêu cô phải giở trò gì ra đây chứ?."Ta còn tưởng là ai than thân oán trách,Thì ra là An tiệp dư."-1 giọng nói vang lên.Lại đến nữa rồi,cô muốn yên ổn sống thôi mà,sao lại khó đến thế cơ chứ?2 tuần nay ngày nào cũng có phi tần,mỹ nhân gì đó đến "thăm" cô.Sắp mệt chết vì nói và đối phó rồi."Thì ra là Chiêu tiệp dư nha,sao lại có nhã hứng đến thăm vậy?"
An Nguyệt chống cằm ngồi ăn bánh quế hoa trên chiếc bàn đá trước phòng.Cô bỏ từng khối bánh vào miệng,nhìn ngắm những bụi hoa đơn điệu trong khuôn viên,nheo mắt với cây hoa đào vẫn chưa nở hoa.Cái tên Vũ Hiên đế gì đó kia sau lần gặp mặt ở ngự hoa viên vẫn sủng ái nữ chính như thường, chẳng quan tâm gì đến cô cả.Mặc dù An Nguyệt không muốn thị tẩm nhưng làm cái nghề phi tần trong cung này mà như vậy chắc chết già luôn,còn lâu mới có thể ra ngoài!...Đã gần 2 tuần trôi qua ,đồ ăn đưa đến cho cô cũng sắp mốc meo luôn rồi!
"Chán quá à" - An Nguyệt nói nói to, đưa hai tay vươn vai.
"Tiểu Thư à,xin người đừng than thở nữa mà,sao người không thêu khăn tay hay luyện chữ đi?"-Minh Xuân xuất hiện bên cạnh,đưa tay sửa lại mái tóc của An Nguyệt.Chủ tử nhà cô xinh đẹp như hoa thế này sao hoàng thượng vẫn chưa gặp người cơ chứ?
"Minh Xuân à,em biết là ta không thích những thứ đó mà,nhàm chán và vô vị."
"Vậy thì người nghĩ cách để thu hút hoàng thượng đi,em thấy phi tần nào cũng làm như thế mà?Người có thể nhờ thái giám của Kính Sự phòng..."
"Thôi ta không cần đâu,em cũng thấy đó...dù ta có mới mẻ đến đâu thì sớm muộn gì cũng có người hơn mà thôi,huống chi hậu cung nhiều người đẹp như vậy,hoàng thượng cũng sẽ nhanh chóng quên mất ta thôi"-An Nguyệt xua tay trả lời,nữ chính có bàn tay vàng giúp đỡ,kêu cô phải giở trò gì ra đây chứ?.
"Ta còn tưởng là ai than thân oán trách,Thì ra là An tiệp dư."-1 giọng nói vang lên.
Lại đến nữa rồi,cô muốn yên ổn sống thôi mà,sao lại khó đến thế cơ chứ?2 tuần nay ngày nào cũng có phi tần,mỹ nhân gì đó đến "thăm" cô.Sắp mệt chết vì nói và đối phó rồi.
"Thì ra là Chiêu tiệp dư nha,sao lại có nhã hứng đến thăm vậy?"
Hoàng Cung Tư TruyệnTác giả: Selene LeeTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngChỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng… An Nguyệt chống cằm ngồi ăn bánh quế hoa trên chiếc bàn đá trước phòng.Cô bỏ từng khối bánh vào miệng,nhìn ngắm những bụi hoa đơn điệu trong khuôn viên,nheo mắt với cây hoa đào vẫn chưa nở hoa.Cái tên Vũ Hiên đế gì đó kia sau lần gặp mặt ở ngự hoa viên vẫn sủng ái nữ chính như thường, chẳng quan tâm gì đến cô cả.Mặc dù An Nguyệt không muốn thị tẩm nhưng làm cái nghề phi tần trong cung này mà như vậy chắc chết già luôn,còn lâu mới có thể ra ngoài!...Đã gần 2 tuần trôi qua ,đồ ăn đưa đến cho cô cũng sắp mốc meo luôn rồi!"Chán quá à" - An Nguyệt nói nói to, đưa hai tay vươn vai."Tiểu Thư à,xin người đừng than thở nữa mà,sao người không thêu khăn tay hay luyện chữ đi?"-Minh Xuân xuất hiện bên cạnh,đưa tay sửa lại mái tóc của An Nguyệt.Chủ tử nhà cô xinh đẹp như hoa thế này sao hoàng thượng vẫn chưa gặp người cơ chứ?"Minh Xuân à,em biết là ta không thích những thứ đó mà,nhàm chán và vô vị.""Vậy thì người nghĩ cách để thu hút hoàng thượng đi,em thấy phi tần nào cũng làm như thế mà?Người có thể nhờ thái giám của Kính Sự phòng...""Thôi ta không cần đâu,em cũng thấy đó...dù ta có mới mẻ đến đâu thì sớm muộn gì cũng có người hơn mà thôi,huống chi hậu cung nhiều người đẹp như vậy,hoàng thượng cũng sẽ nhanh chóng quên mất ta thôi"-An Nguyệt xua tay trả lời,nữ chính có bàn tay vàng giúp đỡ,kêu cô phải giở trò gì ra đây chứ?."Ta còn tưởng là ai than thân oán trách,Thì ra là An tiệp dư."-1 giọng nói vang lên.Lại đến nữa rồi,cô muốn yên ổn sống thôi mà,sao lại khó đến thế cơ chứ?2 tuần nay ngày nào cũng có phi tần,mỹ nhân gì đó đến "thăm" cô.Sắp mệt chết vì nói và đối phó rồi."Thì ra là Chiêu tiệp dư nha,sao lại có nhã hứng đến thăm vậy?"