Tác giả:

Chỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng…

Chương 16

Hoàng Cung Tư TruyệnTác giả: Selene LeeTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngChỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng… "Tiểu thư,cây quạt đó...liệu chúng ta sẽ không bị liên lụy chứ?"-Minh Xuân ngước mặt lên,nhìn cô hỏi.Tiểu thư đã đụng đến thứ đó,người có gặp nguy hiểm hay không?Cô thật sự rất lo lắng cho người,nếu tiểu thư có mệnh hệ gì cô làm sao còn sống được trên đời này nữa đây?.An Nguyệt không trả lời,bàn tay nhỏ bé dưới ống tay áo hơi nắm chặt tờ giấy giấu trong tay.Cô ngồi xuống bàn ,đoạn lại cầm bút lông lên...cuối cùng đưa cho Minh Xuân,nhếch môi cười mà nói:"Sống trong hậu cung này dù có muốn hay không thì cũng sẽ liên lụy mà thôi,ta cũng không có khả năng mà trốn tránh nó.Em sợ cái gì chứ?Cầm lấy thang thuốc này đi,nó sẽ giúp em thoải mái hơn một chút...cũng đừng nhớ tới việc kia nữa.Hãy mau đi thu dọn sau đó chuẩn bị nước nóng đi,ta muốn tắm một chút.""Dạ".Minh Xuân nhận lấy,không nói gì nữa mà cúi đầu đi tới bên giường.An Nguyệt ngồi vào chiếc gương,tự nhìn ngắm dung mạo hiện tại của mình...Một khuôn mặt như thế này là họa hay phúc đây chứ?Nam nhân liệu sẽ thật sự yêu cô hay chỉ vì vẻ hào nhoáng bên ngoài này?An Nguyệt cầm lượt gỗ trong khay lên,chải mái tóc của mình.Cô chợt nhớ tới Trang quý phi kia,nàng ta thật sự không phải xấu,nhưng lại ngu ngốc đem lòng yêu tên Vũ Hiên đế kia mà thay đổi bản chất của chính mình.Nàng ta nhận được thứ gì chứ?cuối cùng chỉ là bóng lưng lạnh lùng và lãnh cung hoang vắng...Đáng để hy sinh thế sao?"Nương nương,nước tắm chuẩn bị xong rồi,mời người"-một tiểu cung nữ bước tới cung kính nói,dùng tay búi mái tóc của An Nguyệt lên,cố định bằng trâm ngọc."Ta biết rồi,em có thấy Thư Hồng không?gọi nó tới cho ta!"-Chuyện đó tạm thời gác qua một bên đi đã,bây giờ cô phải xử lý con nhỏ này trước đã...An Nguyệt để Minh Xuân và 2 cung nữ khác là Quế Chi và Thảo Nhu cởi y phục ra,làn khói mỏng nhẹ bốc lên làm da thịt cô ửng đỏ nhưng lại vô cùng mị hoặc.Thảo Nhu thả cánh hoa hồng vào nước,vừa bóp vai cho An Nguyệt vừa cười nói:"Nương nương,thân thể của người thật tuyệt quá,em là nữ nhi còn tự cảm thấy mê mẩn nữa...trả trách hoàng thượng..."-Nói đến đây thì mặt đỏ lựng lên,không buôn chuyện gì nữa.An Nguyệt cũng hơi cảm thán,nữ nhân cổ đại sao dễ đỏ mặt thế chứ?từ lần đầu đến giờ nhân vật nào cũng từng xấu hổ qua.Tại sao cô lại ít thế nhỉ?Chẳng lẽ do sống ở hiện đại nên da mặt cũng dày hơn?Không biết chữ mắc cỡ viết ra làm sao ?

"Tiểu thư,cây quạt đó...liệu chúng ta sẽ không bị liên lụy chứ?"-Minh Xuân ngước mặt lên,nhìn cô hỏi.Tiểu thư đã đụng đến thứ đó,người có gặp nguy hiểm hay không?Cô thật sự rất lo lắng cho người,nếu tiểu thư có mệnh hệ gì cô làm sao còn sống được trên đời này nữa đây?.

An Nguyệt không trả lời,bàn tay nhỏ bé dưới ống tay áo hơi nắm chặt tờ giấy giấu trong tay.Cô ngồi xuống bàn ,đoạn lại cầm bút lông lên...cuối cùng đưa cho Minh Xuân,nhếch môi cười mà nói:

"Sống trong hậu cung này dù có muốn hay không thì cũng sẽ liên lụy mà thôi,ta cũng không có khả năng mà trốn tránh nó.Em sợ cái gì chứ?Cầm lấy thang thuốc này đi,nó sẽ giúp em thoải mái hơn một chút...cũng đừng nhớ tới việc kia nữa.Hãy mau đi thu dọn sau đó chuẩn bị nước nóng đi,ta muốn tắm một chút."

"Dạ".Minh Xuân nhận lấy,không nói gì nữa mà cúi đầu đi tới bên giường.An Nguyệt ngồi vào chiếc gương,tự nhìn ngắm dung mạo hiện tại của mình...Một khuôn mặt như thế này là họa hay phúc đây chứ?Nam nhân liệu sẽ thật sự yêu cô hay chỉ vì vẻ hào nhoáng bên ngoài này?An Nguyệt cầm lượt gỗ trong khay lên,chải mái tóc của mình.Cô chợt nhớ tới Trang quý phi kia,nàng ta thật sự không phải xấu,nhưng lại ngu ngốc đem lòng yêu tên Vũ Hiên đế kia mà thay đổi bản chất của chính mình.Nàng ta nhận được thứ gì chứ?cuối cùng chỉ là bóng lưng lạnh lùng và lãnh cung hoang vắng...Đáng để hy sinh thế sao?

"Nương nương,nước tắm chuẩn bị xong rồi,mời người"-một tiểu cung nữ bước tới cung kính nói,dùng tay búi mái tóc của An Nguyệt lên,cố định bằng trâm ngọc.

"Ta biết rồi,em có thấy Thư Hồng không?gọi nó tới cho ta!"-Chuyện đó tạm thời gác qua một bên đi đã,bây giờ cô phải xử lý con nhỏ này trước đã...

An Nguyệt để Minh Xuân và 2 cung nữ khác là Quế Chi và Thảo Nhu cởi y phục ra,làn khói mỏng nhẹ bốc lên làm da thịt cô ửng đỏ nhưng lại vô cùng mị hoặc.Thảo Nhu thả cánh hoa hồng vào nước,vừa bóp vai cho An Nguyệt vừa cười nói:

"Nương nương,thân thể của người thật tuyệt quá,em là nữ nhi còn tự cảm thấy mê mẩn nữa...trả trách hoàng thượng..."-Nói đến đây thì mặt đỏ lựng lên,không buôn chuyện gì nữa.An Nguyệt cũng hơi cảm thán,nữ nhân cổ đại sao dễ đỏ mặt thế chứ?từ lần đầu đến giờ nhân vật nào cũng từng xấu hổ qua.Tại sao cô lại ít thế nhỉ?Chẳng lẽ do sống ở hiện đại nên da mặt cũng dày hơn?Không biết chữ mắc cỡ viết ra làm sao ?

Hoàng Cung Tư TruyệnTác giả: Selene LeeTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngChỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng… "Tiểu thư,cây quạt đó...liệu chúng ta sẽ không bị liên lụy chứ?"-Minh Xuân ngước mặt lên,nhìn cô hỏi.Tiểu thư đã đụng đến thứ đó,người có gặp nguy hiểm hay không?Cô thật sự rất lo lắng cho người,nếu tiểu thư có mệnh hệ gì cô làm sao còn sống được trên đời này nữa đây?.An Nguyệt không trả lời,bàn tay nhỏ bé dưới ống tay áo hơi nắm chặt tờ giấy giấu trong tay.Cô ngồi xuống bàn ,đoạn lại cầm bút lông lên...cuối cùng đưa cho Minh Xuân,nhếch môi cười mà nói:"Sống trong hậu cung này dù có muốn hay không thì cũng sẽ liên lụy mà thôi,ta cũng không có khả năng mà trốn tránh nó.Em sợ cái gì chứ?Cầm lấy thang thuốc này đi,nó sẽ giúp em thoải mái hơn một chút...cũng đừng nhớ tới việc kia nữa.Hãy mau đi thu dọn sau đó chuẩn bị nước nóng đi,ta muốn tắm một chút.""Dạ".Minh Xuân nhận lấy,không nói gì nữa mà cúi đầu đi tới bên giường.An Nguyệt ngồi vào chiếc gương,tự nhìn ngắm dung mạo hiện tại của mình...Một khuôn mặt như thế này là họa hay phúc đây chứ?Nam nhân liệu sẽ thật sự yêu cô hay chỉ vì vẻ hào nhoáng bên ngoài này?An Nguyệt cầm lượt gỗ trong khay lên,chải mái tóc của mình.Cô chợt nhớ tới Trang quý phi kia,nàng ta thật sự không phải xấu,nhưng lại ngu ngốc đem lòng yêu tên Vũ Hiên đế kia mà thay đổi bản chất của chính mình.Nàng ta nhận được thứ gì chứ?cuối cùng chỉ là bóng lưng lạnh lùng và lãnh cung hoang vắng...Đáng để hy sinh thế sao?"Nương nương,nước tắm chuẩn bị xong rồi,mời người"-một tiểu cung nữ bước tới cung kính nói,dùng tay búi mái tóc của An Nguyệt lên,cố định bằng trâm ngọc."Ta biết rồi,em có thấy Thư Hồng không?gọi nó tới cho ta!"-Chuyện đó tạm thời gác qua một bên đi đã,bây giờ cô phải xử lý con nhỏ này trước đã...An Nguyệt để Minh Xuân và 2 cung nữ khác là Quế Chi và Thảo Nhu cởi y phục ra,làn khói mỏng nhẹ bốc lên làm da thịt cô ửng đỏ nhưng lại vô cùng mị hoặc.Thảo Nhu thả cánh hoa hồng vào nước,vừa bóp vai cho An Nguyệt vừa cười nói:"Nương nương,thân thể của người thật tuyệt quá,em là nữ nhi còn tự cảm thấy mê mẩn nữa...trả trách hoàng thượng..."-Nói đến đây thì mặt đỏ lựng lên,không buôn chuyện gì nữa.An Nguyệt cũng hơi cảm thán,nữ nhân cổ đại sao dễ đỏ mặt thế chứ?từ lần đầu đến giờ nhân vật nào cũng từng xấu hổ qua.Tại sao cô lại ít thế nhỉ?Chẳng lẽ do sống ở hiện đại nên da mặt cũng dày hơn?Không biết chữ mắc cỡ viết ra làm sao ?

Chương 16