Tít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao…
Chương 34: Ngoại truyện 1
Quá Thời HạnTác giả: Ngã Tiểu ĐồTruyện Ngôn TìnhTít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao… Tôi tên gọi Mạc Phi, thật ra họ của tôi không giống của ba cũng không giống của mẹ.Tôi vốn không biết hai tiếng ”Mạc Phi” kia có ý nghĩa gì, chỉ nghe ba ba nói cái tên này thật ra rất nổi tiếng trong “định luật Mạc Phi” gì đó. Tôi đương nhiên càng không biết cái định luật kia nói về cái gì, nhưng nghĩ rằng ba mẹ dùng nó để đặt tên cho mình:”Chẳng lẽ ý nói đó là một đứa con rất giỏi sao?”Ừ chắc là vậy đi, ba ba chẳng phải đã nói vậy sao.Trong nhà ba ba là người yêu thương tôi nhất. Trước khi lên sáu tuổi, cả nhà chúng tôi vẫn bình bình yên yên vui vẻ sinh sống trong một thị trấn nhỏ cách thành phố A rất xa. Nghe nói ba ba vốn là người trưởng thành từ thành phố A, chính bởi vì mẹ cho nên ông mới từ bỏ công việc cùng cuộc sống phồn hoa nơi đó, chuyển đến địa phương đạm mac này sinh sống.Cả nhà chúng tôi theo ba ba dọn đến sinh hoạt tại khu ký túc xá dành cho viên chức. Nơi này chật hẹp, mọi người phải cùng nhau xài chung bếp và nhà tắm, điều kiện vật chất tuy không tốt nhưng khoảng thời gian hạnh phúc đó tôi cả đời này mãi vẫn không thể nào quên được.Vì sống tại phía nam thành phố vào mùa đông thời tiết rất lạnh, trong nhà không có nước ấm để dùng, mỗi lần đi tắm rửa chẳng khác nào như đi đánh trận. Ba ba thấy vậy nên đi làm về dù có mệt cách mấy cũng thổi bếp nhóm lửa, mỗi ngày đều đun một chậu nước thật to cho tôi và mẹ có thêm nhiều nước ấm để tắm rửa.Nước rất nóng, đôi khi muốn phỏng cả chân nhưng tôi lại cảm thấy thật ấm áp biết bao. Ngâm mình vào đó tôi nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, từ từ cảm giác được bàn tay mềm mại của mẹ dùng khăn ấm chà sát bên người, thật thoải mái, thư giãn đến cực hạn. Dù cho lúc này có cho tôi làm vua tôi cũng chả thèm đi.
Tôi tên gọi Mạc Phi, thật ra họ của tôi không giống của ba cũng không giống của mẹ.
Tôi vốn không biết hai tiếng ”Mạc Phi” kia có ý nghĩa gì, chỉ nghe ba ba nói cái tên này thật ra rất nổi tiếng trong “định luật Mạc Phi” gì đó. Tôi đương nhiên càng không biết cái định luật kia nói về cái gì, nhưng nghĩ rằng ba mẹ dùng nó để đặt tên cho mình:”Chẳng lẽ ý nói đó là một đứa con rất giỏi sao?”
Ừ chắc là vậy đi, ba ba chẳng phải đã nói vậy sao.
Trong nhà ba ba là người yêu thương tôi nhất. Trước khi lên sáu tuổi, cả nhà chúng tôi vẫn bình bình yên yên vui vẻ sinh sống trong một thị trấn nhỏ cách thành phố A rất xa. Nghe nói ba ba vốn là người trưởng thành từ thành phố A, chính bởi vì mẹ cho nên ông mới từ bỏ công việc cùng cuộc sống phồn hoa nơi đó, chuyển đến địa phương đạm mac này sinh sống.
Cả nhà chúng tôi theo ba ba dọn đến sinh hoạt tại khu ký túc xá dành cho viên chức. Nơi này chật hẹp, mọi người phải cùng nhau xài chung bếp và nhà tắm, điều kiện vật chất tuy không tốt nhưng khoảng thời gian hạnh phúc đó tôi cả đời này mãi vẫn không thể nào quên được.
Vì sống tại phía nam thành phố vào mùa đông thời tiết rất lạnh, trong nhà không có nước ấm để dùng, mỗi lần đi tắm rửa chẳng khác nào như đi đánh trận. Ba ba thấy vậy nên đi làm về dù có mệt cách mấy cũng thổi bếp nhóm lửa, mỗi ngày đều đun một chậu nước thật to cho tôi và mẹ có thêm nhiều nước ấm để tắm rửa.
Nước rất nóng, đôi khi muốn phỏng cả chân nhưng tôi lại cảm thấy thật ấm áp biết bao. Ngâm mình vào đó tôi nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, từ từ cảm giác được bàn tay mềm mại của mẹ dùng khăn ấm chà sát bên người, thật thoải mái, thư giãn đến cực hạn. Dù cho lúc này có cho tôi làm vua tôi cũng chả thèm đi.
Quá Thời HạnTác giả: Ngã Tiểu ĐồTruyện Ngôn TìnhTít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao… Tôi tên gọi Mạc Phi, thật ra họ của tôi không giống của ba cũng không giống của mẹ.Tôi vốn không biết hai tiếng ”Mạc Phi” kia có ý nghĩa gì, chỉ nghe ba ba nói cái tên này thật ra rất nổi tiếng trong “định luật Mạc Phi” gì đó. Tôi đương nhiên càng không biết cái định luật kia nói về cái gì, nhưng nghĩ rằng ba mẹ dùng nó để đặt tên cho mình:”Chẳng lẽ ý nói đó là một đứa con rất giỏi sao?”Ừ chắc là vậy đi, ba ba chẳng phải đã nói vậy sao.Trong nhà ba ba là người yêu thương tôi nhất. Trước khi lên sáu tuổi, cả nhà chúng tôi vẫn bình bình yên yên vui vẻ sinh sống trong một thị trấn nhỏ cách thành phố A rất xa. Nghe nói ba ba vốn là người trưởng thành từ thành phố A, chính bởi vì mẹ cho nên ông mới từ bỏ công việc cùng cuộc sống phồn hoa nơi đó, chuyển đến địa phương đạm mac này sinh sống.Cả nhà chúng tôi theo ba ba dọn đến sinh hoạt tại khu ký túc xá dành cho viên chức. Nơi này chật hẹp, mọi người phải cùng nhau xài chung bếp và nhà tắm, điều kiện vật chất tuy không tốt nhưng khoảng thời gian hạnh phúc đó tôi cả đời này mãi vẫn không thể nào quên được.Vì sống tại phía nam thành phố vào mùa đông thời tiết rất lạnh, trong nhà không có nước ấm để dùng, mỗi lần đi tắm rửa chẳng khác nào như đi đánh trận. Ba ba thấy vậy nên đi làm về dù có mệt cách mấy cũng thổi bếp nhóm lửa, mỗi ngày đều đun một chậu nước thật to cho tôi và mẹ có thêm nhiều nước ấm để tắm rửa.Nước rất nóng, đôi khi muốn phỏng cả chân nhưng tôi lại cảm thấy thật ấm áp biết bao. Ngâm mình vào đó tôi nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, từ từ cảm giác được bàn tay mềm mại của mẹ dùng khăn ấm chà sát bên người, thật thoải mái, thư giãn đến cực hạn. Dù cho lúc này có cho tôi làm vua tôi cũng chả thèm đi.