Tác giả:

Tít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao…

Chương 37: Ngoại truyện 4

Quá Thời HạnTác giả: Ngã Tiểu ĐồTruyện Ngôn TìnhTít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao… Vào năm sinh nhật sáu tuổi, mẹ nuôi mua cho tôi và Cố Bình An mỗi người một cái váy. A, tôi còn quên nói cho mọi người biết, tôi và Cố Bình An không ngờ lại sinh nhật cùng một ngày nha.Đó là một cái váy trắng rất đẹp, còn rất mắc tiền, trên mỗi lớp của chiếc váy được đính rất nhiều ngọc trai.Tôi thỉnh thoảng mặc nó vào, ngắm nghía chính mình trước gương, nhưng đến khi ra ngoài lại cởi nó đem cất vì không nỡ mặc.Đó là chiếc váy đep nhất mà tôi từng có, đương nhiên tôi rất thích nó. Nhưng mỗi khi tôi bày ra vẻ mặt thích thú thì phát hiện nét mặt mẹ toát lên vẻ thất vọng.Mẹ không thích mẹ nuôi. Tuy rằng ba không nói gì với mình nhưng tôi biết bà cũng không thích tôi quá gần gũi cùng mẹ nuôi.Tôi và Cố Bình An cũng không phải gọi là thân thiết, nhưng cũng chính vì chiếc váy trắng kia mà quan hệ chúng tôi dần dần xấu đi.Có một lần khi Cố Bình An theo mẹ nuôi đến nhà chơi vô tình phát hiện chiếc váy trắng đó. Ngày đó cô ta rất tức giận đem chiếc váy của tôi toàn bộ xé nát, giống như chưa hả giận cô ta còn dùng chân giẫm lên đống vải đã nát nhàu đó.Lúc đó tôi thật đau lòng vì chiếc váy tôi thích bị phá hỏng, nhịn không được khóc rống chạy đi.Cố Bình An bị mẹ nuôi hung hăn giáo huấn sau đó ánh mắt hung tợn nhìn về phía tôi. Ánh mắt kia dù đã qua hết bao nhiêu năm nhưng mỗi lần nghĩ tới nó tôi vẫn cảm thấy thật đáng sợ.

Vào năm sinh nhật sáu tuổi, mẹ nuôi mua cho tôi và Cố Bình An mỗi người một cái váy. A, tôi còn quên nói cho mọi người biết, tôi và Cố Bình An không ngờ lại sinh nhật cùng một ngày nha.

Đó là một cái váy trắng rất đẹp, còn rất mắc tiền, trên mỗi lớp của chiếc váy được đính rất nhiều ngọc trai.

Tôi thỉnh thoảng mặc nó vào, ngắm nghía chính mình trước gương, nhưng đến khi ra ngoài lại cởi nó đem cất vì không nỡ mặc.

Đó là chiếc váy đep nhất mà tôi từng có, đương nhiên tôi rất thích nó. Nhưng mỗi khi tôi bày ra vẻ mặt thích thú thì phát hiện nét mặt mẹ toát lên vẻ thất vọng.

Mẹ không thích mẹ nuôi. Tuy rằng ba không nói gì với mình nhưng tôi biết bà cũng không thích tôi quá gần gũi cùng mẹ nuôi.

Tôi và Cố Bình An cũng không phải gọi là thân thiết, nhưng cũng chính vì chiếc váy trắng kia mà quan hệ chúng tôi dần dần xấu đi.

Có một lần khi Cố Bình An theo mẹ nuôi đến nhà chơi vô tình phát hiện chiếc váy trắng đó. Ngày đó cô ta rất tức giận đem chiếc váy của tôi toàn bộ xé nát, giống như chưa hả giận cô ta còn dùng chân giẫm lên đống vải đã nát nhàu đó.

Lúc đó tôi thật đau lòng vì chiếc váy tôi thích bị phá hỏng, nhịn không được khóc rống chạy đi.

Cố Bình An bị mẹ nuôi hung hăn giáo huấn sau đó ánh mắt hung tợn nhìn về phía tôi. Ánh mắt kia dù đã qua hết bao nhiêu năm nhưng mỗi lần nghĩ tới nó tôi vẫn cảm thấy thật đáng sợ.

Quá Thời HạnTác giả: Ngã Tiểu ĐồTruyện Ngôn TìnhTít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao… Vào năm sinh nhật sáu tuổi, mẹ nuôi mua cho tôi và Cố Bình An mỗi người một cái váy. A, tôi còn quên nói cho mọi người biết, tôi và Cố Bình An không ngờ lại sinh nhật cùng một ngày nha.Đó là một cái váy trắng rất đẹp, còn rất mắc tiền, trên mỗi lớp của chiếc váy được đính rất nhiều ngọc trai.Tôi thỉnh thoảng mặc nó vào, ngắm nghía chính mình trước gương, nhưng đến khi ra ngoài lại cởi nó đem cất vì không nỡ mặc.Đó là chiếc váy đep nhất mà tôi từng có, đương nhiên tôi rất thích nó. Nhưng mỗi khi tôi bày ra vẻ mặt thích thú thì phát hiện nét mặt mẹ toát lên vẻ thất vọng.Mẹ không thích mẹ nuôi. Tuy rằng ba không nói gì với mình nhưng tôi biết bà cũng không thích tôi quá gần gũi cùng mẹ nuôi.Tôi và Cố Bình An cũng không phải gọi là thân thiết, nhưng cũng chính vì chiếc váy trắng kia mà quan hệ chúng tôi dần dần xấu đi.Có một lần khi Cố Bình An theo mẹ nuôi đến nhà chơi vô tình phát hiện chiếc váy trắng đó. Ngày đó cô ta rất tức giận đem chiếc váy của tôi toàn bộ xé nát, giống như chưa hả giận cô ta còn dùng chân giẫm lên đống vải đã nát nhàu đó.Lúc đó tôi thật đau lòng vì chiếc váy tôi thích bị phá hỏng, nhịn không được khóc rống chạy đi.Cố Bình An bị mẹ nuôi hung hăn giáo huấn sau đó ánh mắt hung tợn nhìn về phía tôi. Ánh mắt kia dù đã qua hết bao nhiêu năm nhưng mỗi lần nghĩ tới nó tôi vẫn cảm thấy thật đáng sợ.

Chương 37: Ngoại truyện 4