Tít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao…
Chương 39: Ngoại truyện 6
Quá Thời HạnTác giả: Ngã Tiểu ĐồTruyện Ngôn TìnhTít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao… Tôi vẫn không hiểu vì sao mẹ nuôi dùng ánh mắt đau xót mà nhìn tôi nhưng lại không muốn giúp chúng tôi cứu ba ba.Khi tôi đem tin này nói cho mẹ, mẹ lại lên cơn. Bà giống như điên rồi, nhanh chóng bắt lấy bả vai tôi, nắm đến tôi đau điếng mà nhíu mày nhưng cũng không hề có ý định muốn buông tay.“Tao nói cho mày biết Mạc Phi! Mày không phải là đứa nhỏ do tao và ba mày sinh ra! Mày là đứa nhỏ đã bị Cố gia vứt bỏ! Mày có biết mẹ nuôi của mày là ai không? Bà ta chính là mẹ ruột của mày nhưng thật ra bà ta cũng không cần mày! Cố Bình An chính là em gái của mày! Bọn họ chỉ cần em gái của mày chứ không cần mày! Chỉ có nhà chúng ta mới chịu thu giữ đứa bé không ai muốn như mày ở lại mà thôi! Mày có biết không! Biết không hả?”…Cho dù đã nhiều năm qua đi nhưng tôi mãi không quên được những chuyện phát sinh trong đêm đó, nó giống như một cơn ác mộng, đẩy tôi đang trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.Năm đó tôi được chín tuổi. Một đứa bé chín tuổi sao có thể chịu đựng nhiều thương tổn như vậy, biết được tất cả những bí mật này làm tôi cảm thấy thật khổ sở.Tôi một mình lang thang đi bộ hết một giờ đồng hồ, đi thẳng đến nhà mẹ nuôi. Tôi gọi bà ta, bà ôm tôi khóc, tôi hỏi bà có thể để tôi trở về nhà không? Bà vẫn là khóc. Tôi khóc quỳ gối trước mặt bà, bà như cũ vẫn chỉ có khóc.Khi đó tôi mới hiểu được.Chín năm trước bà lựa chọn bỏ rơi tôi, chín năm sau kết quả vẫn là như thế.
Tôi vẫn không hiểu vì sao mẹ nuôi dùng ánh mắt đau xót mà nhìn tôi nhưng lại không muốn giúp chúng tôi cứu ba ba.
Khi tôi đem tin này nói cho mẹ, mẹ lại lên cơn. Bà giống như điên rồi, nhanh chóng bắt lấy bả vai tôi, nắm đến tôi đau điếng mà nhíu mày nhưng cũng không hề có ý định muốn buông tay.
“Tao nói cho mày biết Mạc Phi! Mày không phải là đứa nhỏ do tao và ba mày sinh ra! Mày là đứa nhỏ đã bị Cố gia vứt bỏ! Mày có biết mẹ nuôi của mày là ai không? Bà ta chính là mẹ ruột của mày nhưng thật ra bà ta cũng không cần mày! Cố Bình An chính là em gái của mày! Bọn họ chỉ cần em gái của mày chứ không cần mày! Chỉ có nhà chúng ta mới chịu thu giữ đứa bé không ai muốn như mày ở lại mà thôi! Mày có biết không! Biết không hả?”
…
Cho dù đã nhiều năm qua đi nhưng tôi mãi không quên được những chuyện phát sinh trong đêm đó, nó giống như một cơn ác mộng, đẩy tôi đang trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Năm đó tôi được chín tuổi. Một đứa bé chín tuổi sao có thể chịu đựng nhiều thương tổn như vậy, biết được tất cả những bí mật này làm tôi cảm thấy thật khổ sở.
Tôi một mình lang thang đi bộ hết một giờ đồng hồ, đi thẳng đến nhà mẹ nuôi. Tôi gọi bà ta, bà ôm tôi khóc, tôi hỏi bà có thể để tôi trở về nhà không? Bà vẫn là khóc. Tôi khóc quỳ gối trước mặt bà, bà như cũ vẫn chỉ có khóc.
Khi đó tôi mới hiểu được.
Chín năm trước bà lựa chọn bỏ rơi tôi, chín năm sau kết quả vẫn là như thế.
Quá Thời HạnTác giả: Ngã Tiểu ĐồTruyện Ngôn TìnhTít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một. Mọi người yên lặng, không hẹn cùng hướng nhìn về phía Cố Bình An, dĩ nhiên trong đó cũng không thiếu ánh mắt thâm trầm của lão đại. Cố Bình An hơi cúi thấp đầu, giả vờ như không để ý đùa nghịch ngón tay. Cô dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt thương hại của những đồng nghiệp bên cạnh, vì số phận không may sắp tới của cô mà hít vào khí lạnh, bên tai còn kéo đến một trận ong ong, như thầm nhắc cô: cô tiêu rồi! “Cố Bình An, tan họp đến văn phòng tìm tôi!” lão đại đơn giản phun ra một câu làm Cố Bình An cảm thấy giờ phút này bản thân như đang rơi vào vực sâu, da đầu cũng run lên từng đợt. Sau khi một phút ngắn ngủi gián đoạn trôi qua, lão đại lại thao thao… Tôi vẫn không hiểu vì sao mẹ nuôi dùng ánh mắt đau xót mà nhìn tôi nhưng lại không muốn giúp chúng tôi cứu ba ba.Khi tôi đem tin này nói cho mẹ, mẹ lại lên cơn. Bà giống như điên rồi, nhanh chóng bắt lấy bả vai tôi, nắm đến tôi đau điếng mà nhíu mày nhưng cũng không hề có ý định muốn buông tay.“Tao nói cho mày biết Mạc Phi! Mày không phải là đứa nhỏ do tao và ba mày sinh ra! Mày là đứa nhỏ đã bị Cố gia vứt bỏ! Mày có biết mẹ nuôi của mày là ai không? Bà ta chính là mẹ ruột của mày nhưng thật ra bà ta cũng không cần mày! Cố Bình An chính là em gái của mày! Bọn họ chỉ cần em gái của mày chứ không cần mày! Chỉ có nhà chúng ta mới chịu thu giữ đứa bé không ai muốn như mày ở lại mà thôi! Mày có biết không! Biết không hả?”…Cho dù đã nhiều năm qua đi nhưng tôi mãi không quên được những chuyện phát sinh trong đêm đó, nó giống như một cơn ác mộng, đẩy tôi đang trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.Năm đó tôi được chín tuổi. Một đứa bé chín tuổi sao có thể chịu đựng nhiều thương tổn như vậy, biết được tất cả những bí mật này làm tôi cảm thấy thật khổ sở.Tôi một mình lang thang đi bộ hết một giờ đồng hồ, đi thẳng đến nhà mẹ nuôi. Tôi gọi bà ta, bà ôm tôi khóc, tôi hỏi bà có thể để tôi trở về nhà không? Bà vẫn là khóc. Tôi khóc quỳ gối trước mặt bà, bà như cũ vẫn chỉ có khóc.Khi đó tôi mới hiểu được.Chín năm trước bà lựa chọn bỏ rơi tôi, chín năm sau kết quả vẫn là như thế.