Ban đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ…
Chương 3
Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!Tác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹBan đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ… Đêm mưa đầu xuân, quận Vân Trung, tại khách đ**m nhỏ, ở trên giườngHoàng đế: “Ái khanh, khanh ngủ rồi sao?”Thừa tướng: “…”Hoàng đế: “Ái khanh, khanh thật đã ngủ rồi sao?”Thừa tướng: “…”Hoàng đế: “Không nên ngủ sớm như vậy nha..”Thừa tướng chậm rãi mở mắt: “Thần luôn luôn ngủ sớm”.Hoàng đế: “A… Ái khanh, khanh không ngủ được sao?”Thừa tướng liếc mắt nhìn một cái: “Bệ hạ không ngủ được?”Hoàng đế: “Trẫm không quen có người nằm bên cạnh”Thừa tướng vội đứng lên: “Vậy thần ra nằm với thị vệ”.Hoàng đế vội nhấn hắn xuống: “Đừng, đừng, đừng, cứ như thế này cũng không sao. Trẫm cũng chỉ là tùy tiện nói ra vậy thôi!”Thừa tướng yên tâm thoải mái nằm xuống: “Bệ hạ chịu khó một chút, tại trấn nhỏ này thật sự cũng không có khách đ**m nào còn thừa phòng nữa rồi”.Hoàng đế: “Được rồi, được rồi. Trẫm biết, trẫm hiểu mà”.Thừa tướng nhắm mắt: “Uhm.. Bệ hạ chịu khó vậy”.Hoàng đế bỗng nhiên ôm lấy người nào đó: “Tại sao, tại sao, tại sao hiện tại ngủ bên cạnh Trẫm không phải là Cố khanh… huhuhu..”Thừa tướng đưa tay vỗ vỗ lưng người ai kia: “Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút”.Hoàng đế nức nở: “Trẫm là rất muốn, rất muốn có hắn, làm sao bây giờ”.Thừa tướng: “Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút”.Hoàng đế nức nở: “Huhuhu.. Thật không có cách nào nghĩ thông suốt được… Trẫm giữ thân đồng tử mười tám năm nay, chính là vì một ngày kia…”Thừa tướng thở dài: “..”Hoàng đế vẫn nức nở: “Thế nhưng hắn lại không hề để ý đến trẫm… hu hu hu… Ngươi nói xem, Trẫm làm sao mà chịu nỗi đây…”Thừa tướng bất đắc dĩ: “…”Hoàng đế tiếp tục nức nở: “Ngươi xem Trẫm giữ gìn thân đồng tử mười tám năm nay giờ làm sao mà chịu nỗi a.. Uổng công để cho người ta chê cười…”Thừa tướng: “…”Bỗng nhiên…Hoàng đế choàng bật giậy, vẻ mặt kiên quyết: “Ái khanh, khanh c**ng b*c trẫm đi”.Thừa tướng sững sờ: “Bệ hạ”.Hoàng đế bi phẫn: “Trẫm không nên sĩ nhục thân đồng tử này, không cần!”Thừa tướng: “Nhưng mà bệ hạ, thần..thích nữ nhi nha”.Hoàng đế: “Nói nhảm. Khanh từng này tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ, nói khanh thích nữ nhi làm sao tin tưởng được”.Thừa tướng: “Đây không phải là lỗi của thần. Chỉ tại những vị tiểu thư kia không để thần vào trông mắt họ a”.Hoàng đế sững sờ, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân khiến Thừa tướng chưa lấy vợ, nguyên nhân này mọi người đều biết a: Các cô nương thật không giám tiếp nhận một người so với mình hoàn hảo hơn gấp trăm ngàn lần, đứng cạnh bên chỉ khiến cho mình thêm xấu hổ thôi, nam nhân này lại khiến cho người ta hoàn toàn không có cảm giác an toàn a.Hoàng đế ánh mắt trở nên đồng tình: “Ái khanh, khanh thật đáng thương”.Thừa tướng đẩy người nào đó vẫn đang ôm tay mình ra: “Thần đã quen rồi..”
Đêm mưa đầu xuân, quận Vân Trung, tại khách đ**m nhỏ, ở trên giường
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh ngủ rồi sao?”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh thật đã ngủ rồi sao?”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế: “Không nên ngủ sớm như vậy nha..”
Thừa tướng chậm rãi mở mắt: “Thần luôn luôn ngủ sớm”.
Hoàng đế: “A… Ái khanh, khanh không ngủ được sao?”
Thừa tướng liếc mắt nhìn một cái: “Bệ hạ không ngủ được?”
Hoàng đế: “Trẫm không quen có người nằm bên cạnh”
Thừa tướng vội đứng lên: “Vậy thần ra nằm với thị vệ”.
Hoàng đế vội nhấn hắn xuống: “Đừng, đừng, đừng, cứ như thế này cũng không sao. Trẫm cũng chỉ là tùy tiện nói ra vậy thôi!”
Thừa tướng yên tâm thoải mái nằm xuống: “Bệ hạ chịu khó một chút, tại trấn nhỏ này thật sự cũng không có khách đ**m nào còn thừa phòng nữa rồi”.
Hoàng đế: “Được rồi, được rồi. Trẫm biết, trẫm hiểu mà”.
Thừa tướng nhắm mắt: “Uhm.. Bệ hạ chịu khó vậy”.
Hoàng đế bỗng nhiên ôm lấy người nào đó: “Tại sao, tại sao, tại sao hiện tại ngủ bên cạnh Trẫm không phải là Cố khanh… huhuhu..”
Thừa tướng đưa tay vỗ vỗ lưng người ai kia: “Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút”.
Hoàng đế nức nở: “Trẫm là rất muốn, rất muốn có hắn, làm sao bây giờ”.
Thừa tướng: “Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút”.
Hoàng đế nức nở: “Huhuhu.. Thật không có cách nào nghĩ thông suốt được… Trẫm giữ thân đồng tử mười tám năm nay, chính là vì một ngày kia…”
Thừa tướng thở dài: “..”
Hoàng đế vẫn nức nở: “Thế nhưng hắn lại không hề để ý đến trẫm… hu hu hu… Ngươi nói xem, Trẫm làm sao mà chịu nỗi đây…”
Thừa tướng bất đắc dĩ: “…”
Hoàng đế tiếp tục nức nở: “Ngươi xem Trẫm giữ gìn thân đồng tử mười tám năm nay giờ làm sao mà chịu nỗi a.. Uổng công để cho người ta chê cười…”
Thừa tướng: “…”
Bỗng nhiên…
Hoàng đế choàng bật giậy, vẻ mặt kiên quyết: “Ái khanh, khanh c**ng b*c trẫm đi”.
Thừa tướng sững sờ: “Bệ hạ”.
Hoàng đế bi phẫn: “Trẫm không nên sĩ nhục thân đồng tử này, không cần!”
Thừa tướng: “Nhưng mà bệ hạ, thần..thích nữ nhi nha”.
Hoàng đế: “Nói nhảm. Khanh từng này tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ, nói khanh thích nữ nhi làm sao tin tưởng được”.
Thừa tướng: “Đây không phải là lỗi của thần. Chỉ tại những vị tiểu thư kia không để thần vào trông mắt họ a”.
Hoàng đế sững sờ, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân khiến Thừa tướng chưa lấy vợ, nguyên nhân này mọi người đều biết a: Các cô nương thật không giám tiếp nhận một người so với mình hoàn hảo hơn gấp trăm ngàn lần, đứng cạnh bên chỉ khiến cho mình thêm xấu hổ thôi, nam nhân này lại khiến cho người ta hoàn toàn không có cảm giác an toàn a.
Hoàng đế ánh mắt trở nên đồng tình: “Ái khanh, khanh thật đáng thương”.
Thừa tướng đẩy người nào đó vẫn đang ôm tay mình ra: “Thần đã quen rồi..”
Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!Tác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹBan đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ… Đêm mưa đầu xuân, quận Vân Trung, tại khách đ**m nhỏ, ở trên giườngHoàng đế: “Ái khanh, khanh ngủ rồi sao?”Thừa tướng: “…”Hoàng đế: “Ái khanh, khanh thật đã ngủ rồi sao?”Thừa tướng: “…”Hoàng đế: “Không nên ngủ sớm như vậy nha..”Thừa tướng chậm rãi mở mắt: “Thần luôn luôn ngủ sớm”.Hoàng đế: “A… Ái khanh, khanh không ngủ được sao?”Thừa tướng liếc mắt nhìn một cái: “Bệ hạ không ngủ được?”Hoàng đế: “Trẫm không quen có người nằm bên cạnh”Thừa tướng vội đứng lên: “Vậy thần ra nằm với thị vệ”.Hoàng đế vội nhấn hắn xuống: “Đừng, đừng, đừng, cứ như thế này cũng không sao. Trẫm cũng chỉ là tùy tiện nói ra vậy thôi!”Thừa tướng yên tâm thoải mái nằm xuống: “Bệ hạ chịu khó một chút, tại trấn nhỏ này thật sự cũng không có khách đ**m nào còn thừa phòng nữa rồi”.Hoàng đế: “Được rồi, được rồi. Trẫm biết, trẫm hiểu mà”.Thừa tướng nhắm mắt: “Uhm.. Bệ hạ chịu khó vậy”.Hoàng đế bỗng nhiên ôm lấy người nào đó: “Tại sao, tại sao, tại sao hiện tại ngủ bên cạnh Trẫm không phải là Cố khanh… huhuhu..”Thừa tướng đưa tay vỗ vỗ lưng người ai kia: “Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút”.Hoàng đế nức nở: “Trẫm là rất muốn, rất muốn có hắn, làm sao bây giờ”.Thừa tướng: “Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút”.Hoàng đế nức nở: “Huhuhu.. Thật không có cách nào nghĩ thông suốt được… Trẫm giữ thân đồng tử mười tám năm nay, chính là vì một ngày kia…”Thừa tướng thở dài: “..”Hoàng đế vẫn nức nở: “Thế nhưng hắn lại không hề để ý đến trẫm… hu hu hu… Ngươi nói xem, Trẫm làm sao mà chịu nỗi đây…”Thừa tướng bất đắc dĩ: “…”Hoàng đế tiếp tục nức nở: “Ngươi xem Trẫm giữ gìn thân đồng tử mười tám năm nay giờ làm sao mà chịu nỗi a.. Uổng công để cho người ta chê cười…”Thừa tướng: “…”Bỗng nhiên…Hoàng đế choàng bật giậy, vẻ mặt kiên quyết: “Ái khanh, khanh c**ng b*c trẫm đi”.Thừa tướng sững sờ: “Bệ hạ”.Hoàng đế bi phẫn: “Trẫm không nên sĩ nhục thân đồng tử này, không cần!”Thừa tướng: “Nhưng mà bệ hạ, thần..thích nữ nhi nha”.Hoàng đế: “Nói nhảm. Khanh từng này tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ, nói khanh thích nữ nhi làm sao tin tưởng được”.Thừa tướng: “Đây không phải là lỗi của thần. Chỉ tại những vị tiểu thư kia không để thần vào trông mắt họ a”.Hoàng đế sững sờ, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân khiến Thừa tướng chưa lấy vợ, nguyên nhân này mọi người đều biết a: Các cô nương thật không giám tiếp nhận một người so với mình hoàn hảo hơn gấp trăm ngàn lần, đứng cạnh bên chỉ khiến cho mình thêm xấu hổ thôi, nam nhân này lại khiến cho người ta hoàn toàn không có cảm giác an toàn a.Hoàng đế ánh mắt trở nên đồng tình: “Ái khanh, khanh thật đáng thương”.Thừa tướng đẩy người nào đó vẫn đang ôm tay mình ra: “Thần đã quen rồi..”