Ban đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ…
Chương 6
Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!Tác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹBan đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ… Cuối xuân, Hoàng cung, điện Minh Đức.Thừa tướng: “Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh.”Hoàng đế: “Ái khanh, khanh cuối cùng cũng chịu chủ động nói chuyện cùng Trẫm.”Thừa tướng cau mày nhắc lại: “Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh.”Hoàng đế nhún vai: “Không còn cách nào khác, vừa nãy thượng triều đã tuyên bố rồi”.Thừa tướng: “Chiến tranh biên giới phía nam với Tần quốc cũng không nghiêm trọng lắm, thật không đáng để bệ hạ mạo hiểm ngự giá thân chinh”.Hoàng đế mĩm cười yếu ớt: “Ái khanh không cần nhiều lời, không phải khanh không hiểu dụng ý của Trẫm”.Thừa tướng cau mày: “Nếu chỉ vì Tần Nam Lục Quốc, thần cho là thời cơ vẫn chưa chính muồi”Hoàng đế bất mãn: “Ái khanh đừng có xem thường Trẫm như vậy, không thử làm sao biết được chứ?”
Cuối xuân, Hoàng cung, điện Minh Đức.
Thừa tướng: “Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh.”
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh cuối cùng cũng chịu chủ động nói chuyện cùng Trẫm.”
Thừa tướng cau mày nhắc lại: “Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh.”
Hoàng đế nhún vai: “Không còn cách nào khác, vừa nãy thượng triều đã tuyên bố rồi”.
Thừa tướng: “Chiến tranh biên giới phía nam với Tần quốc cũng không nghiêm trọng lắm, thật không đáng để bệ hạ mạo hiểm ngự giá thân chinh”.
Hoàng đế mĩm cười yếu ớt: “Ái khanh không cần nhiều lời, không phải khanh không hiểu dụng ý của Trẫm”.
Thừa tướng cau mày: “Nếu chỉ vì Tần Nam Lục Quốc, thần cho là thời cơ vẫn chưa chính muồi”
Hoàng đế bất mãn: “Ái khanh đừng có xem thường Trẫm như vậy, không thử làm sao biết được chứ?”
Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!Tác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹBan đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ… Cuối xuân, Hoàng cung, điện Minh Đức.Thừa tướng: “Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh.”Hoàng đế: “Ái khanh, khanh cuối cùng cũng chịu chủ động nói chuyện cùng Trẫm.”Thừa tướng cau mày nhắc lại: “Bệ hạ, người không nên ngự giá thân chinh.”Hoàng đế nhún vai: “Không còn cách nào khác, vừa nãy thượng triều đã tuyên bố rồi”.Thừa tướng: “Chiến tranh biên giới phía nam với Tần quốc cũng không nghiêm trọng lắm, thật không đáng để bệ hạ mạo hiểm ngự giá thân chinh”.Hoàng đế mĩm cười yếu ớt: “Ái khanh không cần nhiều lời, không phải khanh không hiểu dụng ý của Trẫm”.Thừa tướng cau mày: “Nếu chỉ vì Tần Nam Lục Quốc, thần cho là thời cơ vẫn chưa chính muồi”Hoàng đế bất mãn: “Ái khanh đừng có xem thường Trẫm như vậy, không thử làm sao biết được chứ?”