Ban đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không  thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ…

Chương 8

Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!Tác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹBan đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không  thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ… Hạ qua, Xuân về, Đông tớiTin tức chiến trường luôn có người phụ trách đưa tới.Thư tín riêng tư thì dùng bồ câu đưa thư.Tờ giấy nhỏ, chỉ có mấy dòng ngắn ngủi.Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, biên giới Thường Châu thật gian khổ, trẫm đã nữa  tháng rồi không được tắm… hu hu hu…”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Vũ Châu có rất nhiều suối nước nóng, tâm nguyện của Trẫm được đền bù rồi.. huhuhu”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, khiến tướng sĩ trên dưới một lòng, khó quá, khó quá, khó quá.. huhuhu…”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm chịu đói chịu rét, ở nơi vừa lạnh vừa ẩm, khanh tuyệt đối đừng cắt lương thảo và quần áo mùa đông của trẫm, hu hu hu….”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm muốn khanh sưởi ấm giường… huhuhu…”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Xin bệ hạ quan tâm chiến sự”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm hôm nay đã phá vỡ chuyện đoàn tụ của binh sĩ rồi… huhuhu…”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Xin bệ hạ quan tâm chiến sự”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “‘Ái khanh, cánh tay Trẫm bị thương rồi, đau đau đau, hu hu hu”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể, vết thương không nên để dính nước”.Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, lễ mừng năm mới trẫm không về kịp rồi, hu hu hu’Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”.

Hạ qua, Xuân về, Đông tới

Tin tức chiến trường luôn có người phụ trách đưa tới.

Thư tín riêng tư thì dùng bồ câu đưa thư.

Tờ giấy nhỏ, chỉ có mấy dòng ngắn ngủi.

Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, biên giới Thường Châu thật gian khổ, trẫm đã nữa  tháng rồi không được tắm… hu hu hu…”

Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”

Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Vũ Châu có rất nhiều suối nước nóng, tâm nguyện của Trẫm được đền bù rồi.. huhuhu”

Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”

Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, khiến tướng sĩ trên dưới một lòng, khó quá, khó quá, khó quá.. huhuhu…”

Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”

Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm chịu đói chịu rét, ở nơi vừa lạnh vừa ẩm, khanh tuyệt đối đừng cắt lương thảo và quần áo mùa đông của trẫm, hu hu hu….”

Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”

Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm muốn khanh sưởi ấm giường… huhuhu…”

Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Xin bệ hạ quan tâm chiến sự”

Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm hôm nay đã phá vỡ chuyện đoàn tụ của binh sĩ rồi… huhuhu…”

Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Xin bệ hạ quan tâm chiến sự”

Từ phương Nam gửi phương Bắc: “‘Ái khanh, cánh tay Trẫm bị thương rồi, đau đau đau, hu hu hu”

Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể, vết thương không nên để dính nước”.

Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, lễ mừng năm mới trẫm không về kịp rồi, hu hu hu’

Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”.

Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!Tác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹBan đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không  thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ… Hạ qua, Xuân về, Đông tớiTin tức chiến trường luôn có người phụ trách đưa tới.Thư tín riêng tư thì dùng bồ câu đưa thư.Tờ giấy nhỏ, chỉ có mấy dòng ngắn ngủi.Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, biên giới Thường Châu thật gian khổ, trẫm đã nữa  tháng rồi không được tắm… hu hu hu…”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Vũ Châu có rất nhiều suối nước nóng, tâm nguyện của Trẫm được đền bù rồi.. huhuhu”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, khiến tướng sĩ trên dưới một lòng, khó quá, khó quá, khó quá.. huhuhu…”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm chịu đói chịu rét, ở nơi vừa lạnh vừa ẩm, khanh tuyệt đối đừng cắt lương thảo và quần áo mùa đông của trẫm, hu hu hu….”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm muốn khanh sưởi ấm giường… huhuhu…”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Xin bệ hạ quan tâm chiến sự”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, Trẫm hôm nay đã phá vỡ chuyện đoàn tụ của binh sĩ rồi… huhuhu…”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Xin bệ hạ quan tâm chiến sự”Từ phương Nam gửi phương Bắc: “‘Ái khanh, cánh tay Trẫm bị thương rồi, đau đau đau, hu hu hu”Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể, vết thương không nên để dính nước”.Từ phương Nam gửi phương Bắc: “Ái khanh, lễ mừng năm mới trẫm không về kịp rồi, hu hu hu’Từ phương Bắc gửi phương Nam: “Bệ hạ bảo trọng long thể”.

Chương 8