Ban đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không  thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ…

Chương 12

Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!Tác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹBan đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không  thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ… Mùa đông, đại quân toàn thắng trở về.Đêm cuối năm, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần tại hoàng cung.Bầu không khí vui vẻ hòa thuận, ca múa say sưa mừng cảnh thái bìnhBan đêm, tẩm cung hoàng đế.Hoàng đế đem người nào đó đã uống say đến bên long sàn: “Ái khanh..”Thừa tướng: “...”Hoàng đế thổi một hơi khí nóng bên tai người nào đó: “Nhan Phỉ…”Thừa tướng nhắm mắt  than nhẹ: “..Đừng có ồn”Hoàng đế cười hì hì: “Ái khanh đã tỉnh rượu chút nào chưa?”Thừa tướng đẩy bàn tay người nào đó đang làm loạn: “Uhm, đã tỉnh rồi, thần cáo lui”.Hoàng đế siết chặt cánh tay, áp đảo người ta: “Ái khanh tỉnh rượu liền muốn rời đi? Dễ dàng như vậy sao?”Thừa tướng nỗ lực cố gượng đứng dậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ khiến gương mặt dần dần đỏ: “Bệ hạ, xin tự trọng!”Hoàng đế bắt đầu kéo áo của người nào đó: “Ái khanh, đừng xấu hổ mà.” ~Chính văn hoàn~

Mùa đông, đại quân toàn thắng trở về.

Đêm cuối năm, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần tại hoàng cung.

Bầu không khí vui vẻ hòa thuận, ca múa say sưa mừng cảnh thái bình

Ban đêm, tẩm cung hoàng đế.

Hoàng đế đem người nào đó đã uống say đến bên long sàn: “Ái khanh..”

Thừa tướng: “...”

Hoàng đế thổi một hơi khí nóng bên tai người nào đó: “Nhan Phỉ…”

Thừa tướng nhắm mắt  than nhẹ: “..Đừng có ồn”

Hoàng đế cười hì hì: “Ái khanh đã tỉnh rượu chút nào chưa?”

Thừa tướng đẩy bàn tay người nào đó đang làm loạn: “Uhm, đã tỉnh rồi, thần cáo lui”.

Hoàng đế siết chặt cánh tay, áp đảo người ta: “Ái khanh tỉnh rượu liền muốn rời đi? Dễ dàng như vậy sao?”

Thừa tướng nỗ lực cố gượng đứng dậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ khiến gương mặt dần dần đỏ: “Bệ hạ, xin tự trọng!”

Hoàng đế bắt đầu kéo áo của người nào đó: “Ái khanh, đừng xấu hổ mà.”

 ~Chính văn hoàn~

Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!Tác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹBan đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn. Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “….” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế: “…” Thừa tướng: “Bệ hạ..” Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”. Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”. Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không  thể bình phục được”. Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?” Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…” Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”. Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”. Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?” Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…” Thừa tướng: “Bệ hạ… Mùa đông, đại quân toàn thắng trở về.Đêm cuối năm, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần tại hoàng cung.Bầu không khí vui vẻ hòa thuận, ca múa say sưa mừng cảnh thái bìnhBan đêm, tẩm cung hoàng đế.Hoàng đế đem người nào đó đã uống say đến bên long sàn: “Ái khanh..”Thừa tướng: “...”Hoàng đế thổi một hơi khí nóng bên tai người nào đó: “Nhan Phỉ…”Thừa tướng nhắm mắt  than nhẹ: “..Đừng có ồn”Hoàng đế cười hì hì: “Ái khanh đã tỉnh rượu chút nào chưa?”Thừa tướng đẩy bàn tay người nào đó đang làm loạn: “Uhm, đã tỉnh rồi, thần cáo lui”.Hoàng đế siết chặt cánh tay, áp đảo người ta: “Ái khanh tỉnh rượu liền muốn rời đi? Dễ dàng như vậy sao?”Thừa tướng nỗ lực cố gượng đứng dậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ khiến gương mặt dần dần đỏ: “Bệ hạ, xin tự trọng!”Hoàng đế bắt đầu kéo áo của người nào đó: “Ái khanh, đừng xấu hổ mà.” ~Chính văn hoàn~

Chương 12