“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng…
Chương 613: Đau quá
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại NươngTác giả: Mã Duyệt DuyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng… Edit : PDNHoan Hoan đã sớm phát xong giải dược , đảo chủ đã ăn giải dược, trên người không phải không có khí lực như trước .Có chút chân khí , nhưng muốn hoàn toàn phục hồi như cũ, cần một chút thời gian.Ông nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc hỏi.“Mẫu thân của con. . . . . .”Vẻ mặt đảo chủ đầy vạch đen, lần trước Đông Phương Ngữ Hinh đến, ông cũng để cho người ta điều tra rồi, mẫu thân của Đông Phương Ngữ Hinh , đã chết từ rất nhiều năm trước.Bây giờ tại sao lại toát ra một mẫu thân?“Mẫu thân của con không phải cũng đã sớm. . . . . .”“Đảo chủ, đây chính là mẫu thân của con. . . . . .”Đông Phương Ngữ Hinh biết đảo chủ muốn nói gì, nhưng nàng đã nhận định nữ vương.Thấy Đông Phương Ngữ Hinh nói mình như thế , trong lòng nữ vương càng thêm hạnh phúc.Bà chỉ có một nhi tử, nhưng Phong và bà , tuy rằng bây giờ quan hệ cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn không như trước .Ngược lại nữ nhi, Đông Phương Ngữ Hinh, cho bà một loại cảm giác hạnh phúc làm mẫu thân .“Được,được,được. . . . . .”Đảo chủ cũng là một người sảng khoái , trải qua lần này,ông hắn đã hoàn toàn chấp nhận Đông Phương Ngữ Hinh.Tuy rằng nàng không phải người của Thiên Thương Đảo , tuy rằng không có huyết mạch của bọn họ , nhưng tiểu Hoan Hoan , đứa nhỏ nàng sinh ra có thiên phú kinh người.Hơn nữa, lần này nếu không phải nàng, Thiên Thương Đảo của bọn họ có thể đã. . . . .Hoàn toàn biến mất . . . . . .Ông nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng lúc vừa rồi , ông làm sao cũng không ngờ, bỗng nhiên sự tình lại xuất hiện chuyển biếnĐông Phương Ngữ Hinh đến thời không kia, lúc Uất Trì Tà Dịch đuổi theo , ông đã từng oán giận, nhưng bây giờ. . . . .“Tà Dịch. . . . . .”Ánh mắt đảo chủ hơi ướt át, thời gian dài như vậy, tuy rằng rất nhiều người đều nói Tà Dịch đã chết, nhưng ông vẫn không chịu tin tưởng.Ông biết hắn không có việc gì, hắn cũng vẫn sẽ không có chuyện gì .“Phụ thân. . . . . .”Ánh mắt Tà Dịch đỏ lên, hắn cũng rất kích động.“Ha ha, con không có việc gì là được rồi. . . . . . . . . Không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”Đảo chủ cảm động nói xong, ngạc nhiên vui mừng đan xen, đây là một loại cảm giác hết sức kì lạ.“Phụ thân, khiến người lo lắng . . . . . .”Trái lại Tà Dịch không khóc, có điều trong lòng, vẫn muôn vàn cảm khái như cũ .“Ái chà, phụ thân và gia gia đều thật mất mặt. . . . . Khóc nhè . . . . . .”Hoan Hoan vỗ tay nhỏ kêu, lúc này rõ ràng là rất vui vẻ , bọn họ thật vất vả gặp mặt nha. . . . . .Tại sao cứ phải . . . . . .Thương cảm như vậy chứ?Tiểu Hoan Hoan không thích trường hợp thương cảm , ánh mắt của bé xoay tròn một vòng, đã có chủ ý .Quả nhiên, lời nói vô cùng ngây thơ vô cùng non nớt này vừa ra, hai nam nhân cao lớn đều ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác.“Bảo bối Hoan Hoan, mau tới để gia gia ôm một chút. . . . . .”Đảo chủ nhìn Hoan Hoan, vươn bàn tay to.Mà Hoan Hoan, thì lại hiểu chuyện nhanh chóng bước chân đi tới, chui vào trong lòng đảo chủ .Đảo chủ cúi đầu, hôn khuôn mặt nhỏ nhắncủa Hoan Hoan .Hoan Hoan hơi chu miệng:“Ô ô, gia gia, đau. . . . . .”“Ấy. . . . . . Gia gia mấy ngày không cạo râu . . . . . .”Thiên Thương Đảo đang nguy cơ sớm tối, tình thế kia nguy cấp như vậy , ông đâu còn để ý chuyện cạo râu chứ.“Ha ha. . . . . . Gia gia thật lười nha. . . . . .”Hoan Hoan cười khanh khách, đảo chủ cũng vui vẻ cười to:“Hoan Hoan nói rất đúng, gia gia rất lười . . . . . .”“Gâu ..Gâu.. Gâu. . . . . .”Nhìn bọn họ vui vẻ, trong lòng Mẫn Hằng vô cùng chua sót, ông ta vẫn hoàn toàn không được để mắt đến.Có điều, ông ta bị điểm huyệt đạo, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể nằm chờ trên mặt đất .Bây giờ, vẫn không thể nói, chó sủa này. . . . . .Thật là ảnh hưởng hình tượng của ông nhưng. . . . . .Các ngươi đoàn tụ là không sai, còn ta thì sao?
Edit : PDN
Hoan Hoan đã sớm phát xong giải dược , đảo chủ đã ăn giải dược, trên người không phải không có khí lực như trước .
Có chút chân khí , nhưng muốn hoàn toàn phục hồi như cũ, cần một chút thời gian.
Ông nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc hỏi.
“Mẫu thân của con. . . . . .”
Vẻ mặt đảo chủ đầy vạch đen, lần trước Đông Phương Ngữ Hinh đến, ông cũng để cho người ta điều tra rồi, mẫu thân của Đông Phương Ngữ Hinh , đã chết từ rất nhiều năm trước.
Bây giờ tại sao lại toát ra một mẫu thân?
“Mẫu thân của con không phải cũng đã sớm. . . . . .”
“Đảo chủ, đây chính là mẫu thân của con. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh biết đảo chủ muốn nói gì, nhưng nàng đã nhận định nữ vương.
Thấy Đông Phương Ngữ Hinh nói mình như thế , trong lòng nữ vương càng thêm hạnh phúc.
Bà chỉ có một nhi tử, nhưng Phong và bà , tuy rằng bây giờ quan hệ cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn không như trước .
Ngược lại nữ nhi, Đông Phương Ngữ Hinh, cho bà một loại cảm giác hạnh phúc làm mẫu thân .
“Được,được,được. . . . . .”
Đảo chủ cũng là một người sảng khoái , trải qua lần này,ông hắn đã hoàn toàn chấp nhận Đông Phương Ngữ Hinh.
Tuy rằng nàng không phải người của Thiên Thương Đảo , tuy rằng không có huyết mạch của bọn họ , nhưng tiểu Hoan Hoan , đứa nhỏ nàng sinh ra có thiên phú kinh người.
Hơn nữa, lần này nếu không phải nàng, Thiên Thương Đảo của bọn họ có thể đã. . . . .
Hoàn toàn biến mất . . . . . .
Ông nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng lúc vừa rồi , ông làm sao cũng không ngờ, bỗng nhiên sự tình lại xuất hiện chuyển biến
Đông Phương Ngữ Hinh đến thời không kia, lúc Uất Trì Tà Dịch đuổi theo , ông đã từng oán giận, nhưng bây giờ. . . . .
“Tà Dịch. . . . . .”
Ánh mắt đảo chủ hơi ướt át, thời gian dài như vậy, tuy rằng rất nhiều người đều nói Tà Dịch đã chết, nhưng ông vẫn không chịu tin tưởng.
Ông biết hắn không có việc gì, hắn cũng vẫn sẽ không có chuyện gì .
“Phụ thân. . . . . .”
Ánh mắt Tà Dịch đỏ lên, hắn cũng rất kích động.
“Ha ha, con không có việc gì là được rồi. . . . . . . . . Không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”
Đảo chủ cảm động nói xong, ngạc nhiên vui mừng đan xen, đây là một loại cảm giác hết sức kì lạ.
“Phụ thân, khiến người lo lắng . . . . . .”
Trái lại Tà Dịch không khóc, có điều trong lòng, vẫn muôn vàn cảm khái như cũ .
“Ái chà, phụ thân và gia gia đều thật mất mặt. . . . . Khóc nhè . . . . . .”
Hoan Hoan vỗ tay nhỏ kêu, lúc này rõ ràng là rất vui vẻ , bọn họ thật vất vả gặp mặt nha. . . . . .
Tại sao cứ phải . . . . . .
Thương cảm như vậy chứ?
Tiểu Hoan Hoan không thích trường hợp thương cảm , ánh mắt của bé xoay tròn một vòng, đã có chủ ý .
Quả nhiên, lời nói vô cùng ngây thơ vô cùng non nớt này vừa ra, hai nam nhân cao lớn đều ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác.
“Bảo bối Hoan Hoan, mau tới để gia gia ôm một chút. . . . . .”
Đảo chủ nhìn Hoan Hoan, vươn bàn tay to.
Mà Hoan Hoan, thì lại hiểu chuyện nhanh chóng bước chân đi tới, chui vào trong lòng đảo chủ .
Đảo chủ cúi đầu, hôn khuôn mặt nhỏ nhắncủa Hoan Hoan .
Hoan Hoan hơi chu miệng:
“Ô ô, gia gia, đau. . . . . .”
“Ấy. . . . . . Gia gia mấy ngày không cạo râu . . . . . .”
Thiên Thương Đảo đang nguy cơ sớm tối, tình thế kia nguy cấp như vậy , ông đâu còn để ý chuyện cạo râu chứ.
“Ha ha. . . . . . Gia gia thật lười nha. . . . . .”
Hoan Hoan cười khanh khách, đảo chủ cũng vui vẻ cười to:
“Hoan Hoan nói rất đúng, gia gia rất lười . . . . . .”
“Gâu ..Gâu.. Gâu. . . . . .”
Nhìn bọn họ vui vẻ, trong lòng Mẫn Hằng vô cùng chua sót, ông ta vẫn hoàn toàn không được để mắt đến.
Có điều, ông ta bị điểm huyệt đạo, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể nằm chờ trên mặt đất .
Bây giờ, vẫn không thể nói, chó sủa này. . . . . .
Thật là ảnh hưởng hình tượng của ông nhưng. . . . . .
Các ngươi đoàn tụ là không sai, còn ta thì sao?
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại NươngTác giả: Mã Duyệt DuyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng… Edit : PDNHoan Hoan đã sớm phát xong giải dược , đảo chủ đã ăn giải dược, trên người không phải không có khí lực như trước .Có chút chân khí , nhưng muốn hoàn toàn phục hồi như cũ, cần một chút thời gian.Ông nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc hỏi.“Mẫu thân của con. . . . . .”Vẻ mặt đảo chủ đầy vạch đen, lần trước Đông Phương Ngữ Hinh đến, ông cũng để cho người ta điều tra rồi, mẫu thân của Đông Phương Ngữ Hinh , đã chết từ rất nhiều năm trước.Bây giờ tại sao lại toát ra một mẫu thân?“Mẫu thân của con không phải cũng đã sớm. . . . . .”“Đảo chủ, đây chính là mẫu thân của con. . . . . .”Đông Phương Ngữ Hinh biết đảo chủ muốn nói gì, nhưng nàng đã nhận định nữ vương.Thấy Đông Phương Ngữ Hinh nói mình như thế , trong lòng nữ vương càng thêm hạnh phúc.Bà chỉ có một nhi tử, nhưng Phong và bà , tuy rằng bây giờ quan hệ cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn không như trước .Ngược lại nữ nhi, Đông Phương Ngữ Hinh, cho bà một loại cảm giác hạnh phúc làm mẫu thân .“Được,được,được. . . . . .”Đảo chủ cũng là một người sảng khoái , trải qua lần này,ông hắn đã hoàn toàn chấp nhận Đông Phương Ngữ Hinh.Tuy rằng nàng không phải người của Thiên Thương Đảo , tuy rằng không có huyết mạch của bọn họ , nhưng tiểu Hoan Hoan , đứa nhỏ nàng sinh ra có thiên phú kinh người.Hơn nữa, lần này nếu không phải nàng, Thiên Thương Đảo của bọn họ có thể đã. . . . .Hoàn toàn biến mất . . . . . .Ông nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng lúc vừa rồi , ông làm sao cũng không ngờ, bỗng nhiên sự tình lại xuất hiện chuyển biếnĐông Phương Ngữ Hinh đến thời không kia, lúc Uất Trì Tà Dịch đuổi theo , ông đã từng oán giận, nhưng bây giờ. . . . .“Tà Dịch. . . . . .”Ánh mắt đảo chủ hơi ướt át, thời gian dài như vậy, tuy rằng rất nhiều người đều nói Tà Dịch đã chết, nhưng ông vẫn không chịu tin tưởng.Ông biết hắn không có việc gì, hắn cũng vẫn sẽ không có chuyện gì .“Phụ thân. . . . . .”Ánh mắt Tà Dịch đỏ lên, hắn cũng rất kích động.“Ha ha, con không có việc gì là được rồi. . . . . . . . . Không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”Đảo chủ cảm động nói xong, ngạc nhiên vui mừng đan xen, đây là một loại cảm giác hết sức kì lạ.“Phụ thân, khiến người lo lắng . . . . . .”Trái lại Tà Dịch không khóc, có điều trong lòng, vẫn muôn vàn cảm khái như cũ .“Ái chà, phụ thân và gia gia đều thật mất mặt. . . . . Khóc nhè . . . . . .”Hoan Hoan vỗ tay nhỏ kêu, lúc này rõ ràng là rất vui vẻ , bọn họ thật vất vả gặp mặt nha. . . . . .Tại sao cứ phải . . . . . .Thương cảm như vậy chứ?Tiểu Hoan Hoan không thích trường hợp thương cảm , ánh mắt của bé xoay tròn một vòng, đã có chủ ý .Quả nhiên, lời nói vô cùng ngây thơ vô cùng non nớt này vừa ra, hai nam nhân cao lớn đều ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác.“Bảo bối Hoan Hoan, mau tới để gia gia ôm một chút. . . . . .”Đảo chủ nhìn Hoan Hoan, vươn bàn tay to.Mà Hoan Hoan, thì lại hiểu chuyện nhanh chóng bước chân đi tới, chui vào trong lòng đảo chủ .Đảo chủ cúi đầu, hôn khuôn mặt nhỏ nhắncủa Hoan Hoan .Hoan Hoan hơi chu miệng:“Ô ô, gia gia, đau. . . . . .”“Ấy. . . . . . Gia gia mấy ngày không cạo râu . . . . . .”Thiên Thương Đảo đang nguy cơ sớm tối, tình thế kia nguy cấp như vậy , ông đâu còn để ý chuyện cạo râu chứ.“Ha ha. . . . . . Gia gia thật lười nha. . . . . .”Hoan Hoan cười khanh khách, đảo chủ cũng vui vẻ cười to:“Hoan Hoan nói rất đúng, gia gia rất lười . . . . . .”“Gâu ..Gâu.. Gâu. . . . . .”Nhìn bọn họ vui vẻ, trong lòng Mẫn Hằng vô cùng chua sót, ông ta vẫn hoàn toàn không được để mắt đến.Có điều, ông ta bị điểm huyệt đạo, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể nằm chờ trên mặt đất .Bây giờ, vẫn không thể nói, chó sủa này. . . . . .Thật là ảnh hưởng hình tượng của ông nhưng. . . . . .Các ngươi đoàn tụ là không sai, còn ta thì sao?