“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng…
Chương 618: Nghiện nhìn lén
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại NươngTác giả: Mã Duyệt DuyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng… Edit : PDNQuyển sách trên tay, cuối cùng không cầm được rơi xuống trên mặt đất, chỉ phát ra một tiếng bộp, nhưng hai người lại cũng không nghe thấy cái gì . . . . . .Uất Trì Tà Dịch ôm Đông Phương Ngữ Hinh đến trên giường lớn bên cạnh . . . . . .Hắn không phải không muốn, chỉ là. . . . . .Vẫn đang nhẫn nại . . . . . .Nhiều chuyện lắm, mà thời gian bọn họ ở riêng cùng với nhau, quá ít. . . . . .Tay có phần vụng về muốn cởi bỏ y phục mỏng manh kia, chính là. . . . . .Y phục kia bình thường thoạt nhìn cực kỳ đơn giản, vậy mà lúc này cũng khó cởi bỏ như vậy.Uất Trì Tà Dịch không kiên nhẫn tay dùng một chút lực, quần áo rách thành vải vụn, phơ phơ phất phất bay ra ngoài. . . . . .“Tà Dịch, chàng thật dã man. . . . . .”Cảm giác được trên người chợt lạnh, Đông Phương Ngữ Hinh mở hé mắt , đến lúc nhìn thấy , một đám vải vụn đang tung bay trong phòng .“Hinh Nhi, ta muốn nàng. . . . . .”Tay hắn bỗng nhiên nắm tay nhỏ bé của nàng , cấp tốc chuyển qua phía dưới, quả nhiên kia đã cứng rắn như sắt.Đột nhiên bắt lấy chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Ngữ Hinh càng hồng, mà Tà Dịch lại nắm tay nàng, không cho nàng dời đi.Hắn cúi đầu một chút cúng bái da thịt mềm mại kia , tối nay, hắn xác định là sẽ làm nàng. . . . . .Cùng hắn triền miên, cùng nhau bay lên đám mây. . . . . . ——“Tiểu nha đầu, ngươi đang làm cái gì vậy?”Chích lão đi ra, cũng không cẩn thận nhìn thấy hai đứa nhỏ ghé vào trên cửa, không biết đang nhìn gì.Gian phòng kia, dường như là. . . . . .Chích lão mỗi tay một đứa, bắt chúng đến một bên, khẽ hỏi.“ Xem Hinh Nhi cùng cái nam nhân tốt kia động. . . . . .”Tiểu Nhạc Nhạc vui rạo rực nói, tại lúc hắn nói một chữ cuối cùng , Hoan Hoan kéo hắn một chút, cười hì hì:“Nãi nãi. . . . . .”Chích lão đã rõ ràng ý tứ của tiểu Nhạc Nhạc rồi, sắc mặt bà tối sầm, tiểu nha đầu này, cũng quá. . . . . .Nghịch ngợm . . . . . .Cái loại chuyện này, là đám trẻ lớn như chúng nên nhìn sao?“Hoan Hoan, tại sao con. . . . .”Chích lão vừa định răn dạy, tiểu Hoan Hoan vội hỏi:“Nãi nãi, vừa rồi con đang tìm đồ. . . . . kẹp tóc của con rớt một cái, đúng dịp rơi xuống cửa phòng phụ thân , con liền đi tìm xem mà?”Tiểu nha đầu này, gạt người cũng không dùng bản nháp.Chích lão có phần bất đắc dĩ, tiểu hài tử quá thông minh, dường như cũng không phải tốt lắm.“Tiểu Hoan Hoan. . . . . . Con. . . . . .”Bà không biết làm như thế nào giáo dục bé .Lúc này, Liệt lão thấy Chích lão vẫn không trở về, cũng đến đây tìm.“Ồ, tiểu Hoan Hoan, đã giờ nào , con còn không nhanh chóng đi ngủ?”Ông cũng không đồng ý tiểu hài tử thức đêm .Hoan Hoan vừa nghe, cầu còn không được nha, nãi nãi nhất định sẽ nói bé, có thể đi đương nhiên mau mau đi.“Phải . . . . . Gia gia. . . . . .”Tiểu Hoan Hoan cũng đi như chạy trốn , Chích lão quay đầu trừng mắt nhìn Liệt lão một cái:“Ông còn nuông chiều con bé . . . . .”Hừ, ông già đáng chết , hoàn toàn không biết trông nom tiểu Hoan Hoan.“Nếu không thì thế nào? Con bé đã nhìn. . . . . . bà nó à, bà cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tiểu Hoan Hoan chẳng qua là tò mò mà thôi. . . . . . Hơn nữa, trước nơi đó có màn che khuất, bé có thể nhìn thấy cái gì?”Liệt lão không thèm để ý cười, tiểu hài tử bướng bỉnh rất bình thường được không?Đứa nhỏ lớn như vậy , đúng là lúc cái gì cũng tò mò , con bé chỉ là tò mò mà thôi.Có điều. . . . . .Ha ha, không cần nghĩ cũng biết gần đây Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh cũng vẫn chưa cùng một chỗ, tuổi này của bọn họ . . . . . .
Edit : PDN
Quyển sách trên tay, cuối cùng không cầm được rơi xuống trên mặt đất, chỉ phát ra một tiếng bộp, nhưng hai người lại cũng không nghe thấy cái gì . . . . . .
Uất Trì Tà Dịch ôm Đông Phương Ngữ Hinh đến trên giường lớn bên cạnh . . . . . .
Hắn không phải không muốn, chỉ là. . . . . .
Vẫn đang nhẫn nại . . . . . .
Nhiều chuyện lắm, mà thời gian bọn họ ở riêng cùng với nhau, quá ít. . . . . .
Tay có phần vụng về muốn cởi bỏ y phục mỏng manh kia, chính là. . . . . .
Y phục kia bình thường thoạt nhìn cực kỳ đơn giản, vậy mà lúc này cũng khó cởi bỏ như vậy.
Uất Trì Tà Dịch không kiên nhẫn tay dùng một chút lực, quần áo rách thành vải vụn, phơ phơ phất phất bay ra ngoài. . . . . .
“Tà Dịch, chàng thật dã man. . . . . .”
Cảm giác được trên người chợt lạnh, Đông Phương Ngữ Hinh mở hé mắt , đến lúc nhìn thấy , một đám vải vụn đang tung bay trong phòng .
“Hinh Nhi, ta muốn nàng. . . . . .”
Tay hắn bỗng nhiên nắm tay nhỏ bé của nàng , cấp tốc chuyển qua phía dưới, quả nhiên kia đã cứng rắn như sắt.
Đột nhiên bắt lấy chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Ngữ Hinh càng hồng, mà Tà Dịch lại nắm tay nàng, không cho nàng dời đi.
Hắn cúi đầu một chút cúng bái da thịt mềm mại kia , tối nay, hắn xác định là sẽ làm nàng. . . . . .
Cùng hắn triền miên, cùng nhau bay lên đám mây. . . . . . ——
“Tiểu nha đầu, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Chích lão đi ra, cũng không cẩn thận nhìn thấy hai đứa nhỏ ghé vào trên cửa, không biết đang nhìn gì.
Gian phòng kia, dường như là. . . . . .
Chích lão mỗi tay một đứa, bắt chúng đến một bên, khẽ hỏi.
“ Xem Hinh Nhi cùng cái nam nhân tốt kia động. . . . . .”
Tiểu Nhạc Nhạc vui rạo rực nói, tại lúc hắn nói một chữ cuối cùng , Hoan Hoan kéo hắn một chút, cười hì hì:
“Nãi nãi. . . . . .”
Chích lão đã rõ ràng ý tứ của tiểu Nhạc Nhạc rồi, sắc mặt bà tối sầm, tiểu nha đầu này, cũng quá. . . . . .
Nghịch ngợm . . . . . .
Cái loại chuyện này, là đám trẻ lớn như chúng nên nhìn sao?
“Hoan Hoan, tại sao con. . . . .”
Chích lão vừa định răn dạy, tiểu Hoan Hoan vội hỏi:
“Nãi nãi, vừa rồi con đang tìm đồ. . . . . kẹp tóc của con rớt một cái, đúng dịp rơi xuống cửa phòng phụ thân , con liền đi tìm xem mà?”
Tiểu nha đầu này, gạt người cũng không dùng bản nháp.
Chích lão có phần bất đắc dĩ, tiểu hài tử quá thông minh, dường như cũng không phải tốt lắm.
“Tiểu Hoan Hoan. . . . . . Con. . . . . .”
Bà không biết làm như thế nào giáo dục bé .
Lúc này, Liệt lão thấy Chích lão vẫn không trở về, cũng đến đây tìm.
“Ồ, tiểu Hoan Hoan, đã giờ nào , con còn không nhanh chóng đi ngủ?”
Ông cũng không đồng ý tiểu hài tử thức đêm .
Hoan Hoan vừa nghe, cầu còn không được nha, nãi nãi nhất định sẽ nói bé, có thể đi đương nhiên mau mau đi.
“Phải . . . . . Gia gia. . . . . .”
Tiểu Hoan Hoan cũng đi như chạy trốn , Chích lão quay đầu trừng mắt nhìn Liệt lão một cái:
“Ông còn nuông chiều con bé . . . . .”
Hừ, ông già đáng chết , hoàn toàn không biết trông nom tiểu Hoan Hoan.
“Nếu không thì thế nào? Con bé đã nhìn. . . . . . bà nó à, bà cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tiểu Hoan Hoan chẳng qua là tò mò mà thôi. . . . . . Hơn nữa, trước nơi đó có màn che khuất, bé có thể nhìn thấy cái gì?”
Liệt lão không thèm để ý cười, tiểu hài tử bướng bỉnh rất bình thường được không?
Đứa nhỏ lớn như vậy , đúng là lúc cái gì cũng tò mò , con bé chỉ là tò mò mà thôi.
Có điều. . . . . .
Ha ha, không cần nghĩ cũng biết gần đây Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh cũng vẫn chưa cùng một chỗ, tuổi này của bọn họ . . . . . .
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại NươngTác giả: Mã Duyệt DuyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng… Edit : PDNQuyển sách trên tay, cuối cùng không cầm được rơi xuống trên mặt đất, chỉ phát ra một tiếng bộp, nhưng hai người lại cũng không nghe thấy cái gì . . . . . .Uất Trì Tà Dịch ôm Đông Phương Ngữ Hinh đến trên giường lớn bên cạnh . . . . . .Hắn không phải không muốn, chỉ là. . . . . .Vẫn đang nhẫn nại . . . . . .Nhiều chuyện lắm, mà thời gian bọn họ ở riêng cùng với nhau, quá ít. . . . . .Tay có phần vụng về muốn cởi bỏ y phục mỏng manh kia, chính là. . . . . .Y phục kia bình thường thoạt nhìn cực kỳ đơn giản, vậy mà lúc này cũng khó cởi bỏ như vậy.Uất Trì Tà Dịch không kiên nhẫn tay dùng một chút lực, quần áo rách thành vải vụn, phơ phơ phất phất bay ra ngoài. . . . . .“Tà Dịch, chàng thật dã man. . . . . .”Cảm giác được trên người chợt lạnh, Đông Phương Ngữ Hinh mở hé mắt , đến lúc nhìn thấy , một đám vải vụn đang tung bay trong phòng .“Hinh Nhi, ta muốn nàng. . . . . .”Tay hắn bỗng nhiên nắm tay nhỏ bé của nàng , cấp tốc chuyển qua phía dưới, quả nhiên kia đã cứng rắn như sắt.Đột nhiên bắt lấy chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Ngữ Hinh càng hồng, mà Tà Dịch lại nắm tay nàng, không cho nàng dời đi.Hắn cúi đầu một chút cúng bái da thịt mềm mại kia , tối nay, hắn xác định là sẽ làm nàng. . . . . .Cùng hắn triền miên, cùng nhau bay lên đám mây. . . . . . ——“Tiểu nha đầu, ngươi đang làm cái gì vậy?”Chích lão đi ra, cũng không cẩn thận nhìn thấy hai đứa nhỏ ghé vào trên cửa, không biết đang nhìn gì.Gian phòng kia, dường như là. . . . . .Chích lão mỗi tay một đứa, bắt chúng đến một bên, khẽ hỏi.“ Xem Hinh Nhi cùng cái nam nhân tốt kia động. . . . . .”Tiểu Nhạc Nhạc vui rạo rực nói, tại lúc hắn nói một chữ cuối cùng , Hoan Hoan kéo hắn một chút, cười hì hì:“Nãi nãi. . . . . .”Chích lão đã rõ ràng ý tứ của tiểu Nhạc Nhạc rồi, sắc mặt bà tối sầm, tiểu nha đầu này, cũng quá. . . . . .Nghịch ngợm . . . . . .Cái loại chuyện này, là đám trẻ lớn như chúng nên nhìn sao?“Hoan Hoan, tại sao con. . . . .”Chích lão vừa định răn dạy, tiểu Hoan Hoan vội hỏi:“Nãi nãi, vừa rồi con đang tìm đồ. . . . . kẹp tóc của con rớt một cái, đúng dịp rơi xuống cửa phòng phụ thân , con liền đi tìm xem mà?”Tiểu nha đầu này, gạt người cũng không dùng bản nháp.Chích lão có phần bất đắc dĩ, tiểu hài tử quá thông minh, dường như cũng không phải tốt lắm.“Tiểu Hoan Hoan. . . . . . Con. . . . . .”Bà không biết làm như thế nào giáo dục bé .Lúc này, Liệt lão thấy Chích lão vẫn không trở về, cũng đến đây tìm.“Ồ, tiểu Hoan Hoan, đã giờ nào , con còn không nhanh chóng đi ngủ?”Ông cũng không đồng ý tiểu hài tử thức đêm .Hoan Hoan vừa nghe, cầu còn không được nha, nãi nãi nhất định sẽ nói bé, có thể đi đương nhiên mau mau đi.“Phải . . . . . Gia gia. . . . . .”Tiểu Hoan Hoan cũng đi như chạy trốn , Chích lão quay đầu trừng mắt nhìn Liệt lão một cái:“Ông còn nuông chiều con bé . . . . .”Hừ, ông già đáng chết , hoàn toàn không biết trông nom tiểu Hoan Hoan.“Nếu không thì thế nào? Con bé đã nhìn. . . . . . bà nó à, bà cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tiểu Hoan Hoan chẳng qua là tò mò mà thôi. . . . . . Hơn nữa, trước nơi đó có màn che khuất, bé có thể nhìn thấy cái gì?”Liệt lão không thèm để ý cười, tiểu hài tử bướng bỉnh rất bình thường được không?Đứa nhỏ lớn như vậy , đúng là lúc cái gì cũng tò mò , con bé chỉ là tò mò mà thôi.Có điều. . . . . .Ha ha, không cần nghĩ cũng biết gần đây Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh cũng vẫn chưa cùng một chỗ, tuổi này của bọn họ . . . . . .