“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng…

Chương 830: Sẽ không gặp chuyện không may !

Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại NươngTác giả: Mã Duyệt DuyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng… ”Ha ha, có những lời này của phu nhân là tốt rồi. . . . . .”Lão hòa thượng cười hiền lành, trong tay bỗng nhiên có thêm một quyển trục, tay ông vung lên, quyển trục liền mở ra.Là một bộ công pháp, công pháp rất kỳ quái .Đông Phương Ngữ Hinh nhìn quyển trục kia, từng chữ một , rất chăm chú.Ước chừng thời giam một ly trà nhỏ , chữ viết trên quyển trục lại mờ đi rồi .Sau đó. . . . . .Từ từ biến mất .Rất kỳ quái, thật quỷ dị, làm cho Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần ngạc nhiên.Chuyện này. . . . . .Thật quỷ dị , toa thuốc kia sẽ như vậy, quyển trục công pháp này lại cũng sẽ. . . . . .“Phu nhân thông minh khác thường, lão nạp tin tưởng nhất định có thể hiểu được. . . . . .”Lão hòa thượng nói xong xoay người liền đi ra ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đi theo ——Đây là một bộ phương pháp tu luyện , nàng đã biết nét chính, tình huống cụ thể, liền xem vận may của chính mình .Về sau, không có việc gì liền luyện tập nhiều một chút.“Đúng rồi, phu nhân, bộ công pháp này chỉ có thể lấy chữa trị linh hồn bị thương , nếu như khỏe mạnh , nếu luyện tập , lại sẽ chỉ có tác dụng ngược lại. . . . . .”Lão hòa thượng bỗng nhiên dặn dò, Đông Phương Ngữ Hinh le le lưỡi, vừa rồi nàng có nghĩ tới để cho mấy người Tà Dịch cũng luyện tập một chút , dù sao, cảm giác không có chỗ nào sai.Có điều, lão hòa thượng này dường như biết thuật đọc tâm nha, lại có thể hiểu được ý tưởng trong lòng của nàng ? Thật sự là quá mức kỳ quái .“Ha ha, đa tạ đại sư. . . . . .”Hai người đi ra ngoài, bên ngoài vài người đã uống xong vài chén nước trà .Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch vọt lại đây trước, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới Đông Phương Ngữ Hinh mấy lần, cảm thấy không thành vấn đề mới nói:“May mắn không có việc gì. . . . . .”Đông Phương Ngữ Hinh lườm trắng mắt, nàng cũng không phải tiểu hài tử không hề có năng lực tự bảo vệ mình , có cần cường điệu như vậy không?Có điều. . . . . .Ngược lại hắn lấy nàng ra làm tiểu hài tử .“Mẫu thân, người không có chuyện gì chứ?”Tiểu Hoan Hoan cũng xán lại, Đông Phương Ngữ Hinh xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cưng chiều hỏi:“Con cứ nói xem?”“Ha ha, đau quá nha, mẫu thân không có việc gì. . . . . .”Tiểu Hoan Hoan cười hì hì nói , Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu:“Tốt lắm, ta cũng không còn chuyện gì, chúng ta trở về đi. . . . . .”“A, vậy đệ đệ đâu? Con muốn nhìn tiểu đệ đệ một chút. . . . . .”Tiểu Hoan Hoan nhìn chằm chằm bụng của Đông Phương Ngữ Hinh , Đông Phương Ngữ Hinh lườm trắng mắt:“Chuyện đó, tiểu Hoan Hoan, con gấp cái gì. . . . . .”Tiểu đệ đệ, tiểu nha đầu này, thật sự là rất. . . . . .Vừa mới biết mang thai mà? Đứa nhỏ muốn đi ra, cũng không phải bây giờ.Có điều, nàng cũng vẫn luôn chờ đợi có một đứa nhỏ, ông trời đối với nàng không tệ nha, lại thật sự cho nàng có một đứa.Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực hạnh phúc.Tuy rằng, lão hòa thượng nói nàng khả năng. . . . . .Không, sẽ không , chỉ cần nàng tu luyện thật tốt, nhất định sẽ không gặp chuyện không may ——Cái linh hồn ở thời không kia . . . . . .Đây là chuyện gì xảy ra nhỉ? Tự trách mình, lúc đầu ở hiện đại không nghiên cứu thật kỹ, nếu như lúc ấy nghiên cứu được rồi, thì nhất định sẽ. . . . . .Biết vì sao sẽ có tình huống xuyên qua không được đầy đủ linh hồn .Có điều, cũng thật sự là kỳ quái, nàng đến nơi này thời gian cũng dài như vậy , vì sao lúc đầu sẽ không phát hiện không ổn chứ?Có điều, thật là có người vướng bận bên kia .Vài người bạn của nàng , tuy rằng nói sát thủ vô tình, nhưng. . . . . .Giữa bọn họ , đã có tình cảm trân quý nhất , ví dụ như. . . . . .

”Ha ha, có những lời này của phu nhân là tốt rồi. . . . . .”

Lão hòa thượng cười hiền lành, trong tay bỗng nhiên có thêm một quyển trục, tay ông vung lên, quyển trục liền mở ra.

Là một bộ công pháp, công pháp rất kỳ quái .

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn quyển trục kia, từng chữ một , rất chăm chú.

Ước chừng thời giam một ly trà nhỏ , chữ viết trên quyển trục lại mờ đi rồi .

Sau đó. . . . . .

Từ từ biến mất .

Rất kỳ quái, thật quỷ dị, làm cho Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần ngạc nhiên.

Chuyện này. . . . . .

Thật quỷ dị , toa thuốc kia sẽ như vậy, quyển trục công pháp này lại cũng sẽ. . . . . .

“Phu nhân thông minh khác thường, lão nạp tin tưởng nhất định có thể hiểu được. . . . . .”

Lão hòa thượng nói xong xoay người liền đi ra ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đi theo ——

Đây là một bộ phương pháp tu luyện , nàng đã biết nét chính, tình huống cụ thể, liền xem vận may của chính mình .

Về sau, không có việc gì liền luyện tập nhiều một chút.

“Đúng rồi, phu nhân, bộ công pháp này chỉ có thể lấy chữa trị linh hồn bị thương , nếu như khỏe mạnh , nếu luyện tập , lại sẽ chỉ có tác dụng ngược lại. . . . . .”

Lão hòa thượng bỗng nhiên dặn dò, Đông Phương Ngữ Hinh le le lưỡi, vừa rồi nàng có nghĩ tới để cho mấy người Tà Dịch cũng luyện tập một chút , dù sao, cảm giác không có chỗ nào sai.

Có điều, lão hòa thượng này dường như biết thuật đọc tâm nha, lại có thể hiểu được ý tưởng trong lòng của nàng ? Thật sự là quá mức kỳ quái .

“Ha ha, đa tạ đại sư. . . . . .”

Hai người đi ra ngoài, bên ngoài vài người đã uống xong vài chén nước trà .

Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch vọt lại đây trước, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới Đông Phương Ngữ Hinh mấy lần, cảm thấy không thành vấn đề mới nói:

“May mắn không có việc gì. . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh lườm trắng mắt, nàng cũng không phải tiểu hài tử không hề có năng lực tự bảo vệ mình , có cần cường điệu như vậy không?

Có điều. . . . . .

Ngược lại hắn lấy nàng ra làm tiểu hài tử .

“Mẫu thân, người không có chuyện gì chứ?”

Tiểu Hoan Hoan cũng xán lại, Đông Phương Ngữ Hinh xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cưng chiều hỏi:

“Con cứ nói xem?”

“Ha ha, đau quá nha, mẫu thân không có việc gì. . . . . .”

Tiểu Hoan Hoan cười hì hì nói , Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu:

“Tốt lắm, ta cũng không còn chuyện gì, chúng ta trở về đi. . . . . .”

“A, vậy đệ đệ đâu? Con muốn nhìn tiểu đệ đệ một chút. . . . . .”

Tiểu Hoan Hoan nhìn chằm chằm bụng của Đông Phương Ngữ Hinh , Đông Phương Ngữ Hinh lườm trắng mắt:

“Chuyện đó, tiểu Hoan Hoan, con gấp cái gì. . . . . .”

Tiểu đệ đệ, tiểu nha đầu này, thật sự là rất. . . . . .

Vừa mới biết mang thai mà? Đứa nhỏ muốn đi ra, cũng không phải bây giờ.

Có điều, nàng cũng vẫn luôn chờ đợi có một đứa nhỏ, ông trời đối với nàng không tệ nha, lại thật sự cho nàng có một đứa.

Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực hạnh phúc.

Tuy rằng, lão hòa thượng nói nàng khả năng. . . . . .

Không, sẽ không , chỉ cần nàng tu luyện thật tốt, nhất định sẽ không gặp chuyện không may ——

Cái linh hồn ở thời không kia . . . . . .

Đây là chuyện gì xảy ra nhỉ? Tự trách mình, lúc đầu ở hiện đại không nghiên cứu thật kỹ, nếu như lúc ấy nghiên cứu được rồi, thì nhất định sẽ. . . . . .

Biết vì sao sẽ có tình huống xuyên qua không được đầy đủ linh hồn .

Có điều, cũng thật sự là kỳ quái, nàng đến nơi này thời gian cũng dài như vậy , vì sao lúc đầu sẽ không phát hiện không ổn chứ?

Có điều, thật là có người vướng bận bên kia .

Vài người bạn của nàng , tuy rằng nói sát thủ vô tình, nhưng. . . . . .

Giữa bọn họ , đã có tình cảm trân quý nhất , ví dụ như. . . . . .

Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại NươngTác giả: Mã Duyệt DuyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng… ”Ha ha, có những lời này của phu nhân là tốt rồi. . . . . .”Lão hòa thượng cười hiền lành, trong tay bỗng nhiên có thêm một quyển trục, tay ông vung lên, quyển trục liền mở ra.Là một bộ công pháp, công pháp rất kỳ quái .Đông Phương Ngữ Hinh nhìn quyển trục kia, từng chữ một , rất chăm chú.Ước chừng thời giam một ly trà nhỏ , chữ viết trên quyển trục lại mờ đi rồi .Sau đó. . . . . .Từ từ biến mất .Rất kỳ quái, thật quỷ dị, làm cho Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần ngạc nhiên.Chuyện này. . . . . .Thật quỷ dị , toa thuốc kia sẽ như vậy, quyển trục công pháp này lại cũng sẽ. . . . . .“Phu nhân thông minh khác thường, lão nạp tin tưởng nhất định có thể hiểu được. . . . . .”Lão hòa thượng nói xong xoay người liền đi ra ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đi theo ——Đây là một bộ phương pháp tu luyện , nàng đã biết nét chính, tình huống cụ thể, liền xem vận may của chính mình .Về sau, không có việc gì liền luyện tập nhiều một chút.“Đúng rồi, phu nhân, bộ công pháp này chỉ có thể lấy chữa trị linh hồn bị thương , nếu như khỏe mạnh , nếu luyện tập , lại sẽ chỉ có tác dụng ngược lại. . . . . .”Lão hòa thượng bỗng nhiên dặn dò, Đông Phương Ngữ Hinh le le lưỡi, vừa rồi nàng có nghĩ tới để cho mấy người Tà Dịch cũng luyện tập một chút , dù sao, cảm giác không có chỗ nào sai.Có điều, lão hòa thượng này dường như biết thuật đọc tâm nha, lại có thể hiểu được ý tưởng trong lòng của nàng ? Thật sự là quá mức kỳ quái .“Ha ha, đa tạ đại sư. . . . . .”Hai người đi ra ngoài, bên ngoài vài người đã uống xong vài chén nước trà .Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch vọt lại đây trước, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới Đông Phương Ngữ Hinh mấy lần, cảm thấy không thành vấn đề mới nói:“May mắn không có việc gì. . . . . .”Đông Phương Ngữ Hinh lườm trắng mắt, nàng cũng không phải tiểu hài tử không hề có năng lực tự bảo vệ mình , có cần cường điệu như vậy không?Có điều. . . . . .Ngược lại hắn lấy nàng ra làm tiểu hài tử .“Mẫu thân, người không có chuyện gì chứ?”Tiểu Hoan Hoan cũng xán lại, Đông Phương Ngữ Hinh xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cưng chiều hỏi:“Con cứ nói xem?”“Ha ha, đau quá nha, mẫu thân không có việc gì. . . . . .”Tiểu Hoan Hoan cười hì hì nói , Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu:“Tốt lắm, ta cũng không còn chuyện gì, chúng ta trở về đi. . . . . .”“A, vậy đệ đệ đâu? Con muốn nhìn tiểu đệ đệ một chút. . . . . .”Tiểu Hoan Hoan nhìn chằm chằm bụng của Đông Phương Ngữ Hinh , Đông Phương Ngữ Hinh lườm trắng mắt:“Chuyện đó, tiểu Hoan Hoan, con gấp cái gì. . . . . .”Tiểu đệ đệ, tiểu nha đầu này, thật sự là rất. . . . . .Vừa mới biết mang thai mà? Đứa nhỏ muốn đi ra, cũng không phải bây giờ.Có điều, nàng cũng vẫn luôn chờ đợi có một đứa nhỏ, ông trời đối với nàng không tệ nha, lại thật sự cho nàng có một đứa.Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực hạnh phúc.Tuy rằng, lão hòa thượng nói nàng khả năng. . . . . .Không, sẽ không , chỉ cần nàng tu luyện thật tốt, nhất định sẽ không gặp chuyện không may ——Cái linh hồn ở thời không kia . . . . . .Đây là chuyện gì xảy ra nhỉ? Tự trách mình, lúc đầu ở hiện đại không nghiên cứu thật kỹ, nếu như lúc ấy nghiên cứu được rồi, thì nhất định sẽ. . . . . .Biết vì sao sẽ có tình huống xuyên qua không được đầy đủ linh hồn .Có điều, cũng thật sự là kỳ quái, nàng đến nơi này thời gian cũng dài như vậy , vì sao lúc đầu sẽ không phát hiện không ổn chứ?Có điều, thật là có người vướng bận bên kia .Vài người bạn của nàng , tuy rằng nói sát thủ vô tình, nhưng. . . . . .Giữa bọn họ , đã có tình cảm trân quý nhất , ví dụ như. . . . . .

Chương 830: Sẽ không gặp chuyện không may !