Nhắc đến Mạc quốc thì ai cũng sẽ nhớ đến Thập Vương Gia Đông Phương Diệp Thần, hiệu là Kính Dương Vương uy chấn thiên hạ, lừng lẫy bốn phương . Nhưng nói đến Ngài, thì phải nói đến ái thê của Ngài. Ái thê của Thập Vương gia chính là Hoa Nguyệt Nhi, nữ nhi của Hoa tướng quân. Nếu vương gia nổi tiếng là đệ nhất mĩ nam thì vương phi chính là nổi danh đệ nhất mỹ nhân. Nghe nói, vương gia hết mực yêu chiều vương phi. Chỉ có điều, ngài lại hết sức “đề phòng” chính hài tử duy nhất của mình – tiểu vương gia Đông Phương Lam Triệt. Thừa hưởng trí thông minh của phụ thân và dung mạo khuynh thành của mẫu thân, tiểu vương gia là một người hoàn hảo , phải nói là rất rất rất hoàn hảo! Mọi người ai ai cũng biết, từ khi tiểu vương gia ba tuổi đã để lộ trí thông minh phi thường của mình rồi. Chỉ có điều, tiểu vương gia có một khuyết điểm rất kỳ lạ, đó là hay đi quyến rũ mẫu thân của mình. Cũng không hiểu là vì lý do gì , nhưng điều đó lại khiến cho phụ thân của tiểu vương gia nhiều phen nổi cơn lôi…
Chương 19: Bổn vương đi đón vương phi hồi vương phủ!
Đệ Nhất Ma Mãnh Vương PhiTác giả: Đường Ngọc HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNhắc đến Mạc quốc thì ai cũng sẽ nhớ đến Thập Vương Gia Đông Phương Diệp Thần, hiệu là Kính Dương Vương uy chấn thiên hạ, lừng lẫy bốn phương . Nhưng nói đến Ngài, thì phải nói đến ái thê của Ngài. Ái thê của Thập Vương gia chính là Hoa Nguyệt Nhi, nữ nhi của Hoa tướng quân. Nếu vương gia nổi tiếng là đệ nhất mĩ nam thì vương phi chính là nổi danh đệ nhất mỹ nhân. Nghe nói, vương gia hết mực yêu chiều vương phi. Chỉ có điều, ngài lại hết sức “đề phòng” chính hài tử duy nhất của mình – tiểu vương gia Đông Phương Lam Triệt. Thừa hưởng trí thông minh của phụ thân và dung mạo khuynh thành của mẫu thân, tiểu vương gia là một người hoàn hảo , phải nói là rất rất rất hoàn hảo! Mọi người ai ai cũng biết, từ khi tiểu vương gia ba tuổi đã để lộ trí thông minh phi thường của mình rồi. Chỉ có điều, tiểu vương gia có một khuyết điểm rất kỳ lạ, đó là hay đi quyến rũ mẫu thân của mình. Cũng không hiểu là vì lý do gì , nhưng điều đó lại khiến cho phụ thân của tiểu vương gia nhiều phen nổi cơn lôi… Cuối cùng vẫn là không chịu được , đứng dậy khoác thêm áo , chỉnh lại y phục . Lam Triệt hướng ra ngoài ra lệnh :“ Chuẩn bị ngựa cho bổn vương!Bổn vương hiện tại muốn đi đón vương phi hồi vương phủ!”Quản gia đứng bên ngoài vừa nghe hắn phân phó, đã hoảng hốt chạy vào, khom người thưa :“ Vương gia, bây giờ đã không còn sớm, chi bằng để ngày mai hãy đi…”“ Bổn vương lặp lại một lần nữa, ngươi mau chuẩn bị ngựa cho bổn vương. Nếu ngay cả việc này cũng không làm được thì ngươi nên cáo lão hồi hương đi là được rồi!” Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái. Trong lòng lúc này rối ren vô cùng. Hắn đuổi nàng đi như vậy, đến đó hắn phải nói thế nào thì nàng mới chịu tha thứ cho hắn, trở về bên hắn đây?Quản gia hoảng hốt, vội vã chạy đi chuẩn bị.Rất nhanh sau đó, một con tuấn mã đã đứng trước cổng vương phủ . Đông Phương Lam Triệt tiêu sái đi đến, vẫn là tung người lên ngựa điêu nghệ như mọi lần, tay khẽ siết chặt dây cương. Sau một tiếng hô lớn, ngựa lao đi trong màn đêm mịt mù, thẳng hướng phủ Lăng thượng thư.Lúc này, nàng còn đang đánh cờ với Tịch Nhan.“ Nhan nhi, xem ra, ván này bổn tiểu thư lại thua ngươi rồi!” Nàng có chút phấn khời nhìn bàn cờ, tay còn đang vân vê quân cờ nhỏ màu trắng bằng gỗ.Tịch Nhan trước nay khi chỉ có hai chủ tớ nhà nàng thường là không câu nệ tiểu tiết, vì thế thẳng thắn cười rất tự nhiên :“ Tiểu thư , người giỏi võ công, văn võ song toàn chẳng kém nam tử, bất kể cái gì cũng thành thạo, nhưng mà… nếu nói về đánh cờ, người không thể so với Tịch Nhan được đâu !”Nàng phì cười, giơ tay cốc nhẹ vào đầu Tịch Nhan một cái :“ Tiểu nha đầu, bổn tiểu thư là quá nuông chiều, ngươi chính là được sủng sinh kiêu!”Tịch Nhan chu môi, hai tay ôm đầu, ủy khuất nhìn nàng :“ Tiểu thư, tiểu thư sao nỡ đánh Nhan nhi!”Nàng còn đang định nói thêm thì lại thấy thuộc hạ của phụ thân đến. Ho khan vài tiếng, nàng lấy lại bộ dạng nghiêm túc nhìn hắn :“ Nói! Có chuyện gì?”“ Hồi bẩm nương nương, lão gia nói, vương gia đang trên đường đến đây, hình như là muốn đón nương nương hồi vương phủ ““ Cái gì?”Nàng đập bàn, đứng bật dậy. Mắt mở thao láo nhìn tên tiểu tử trước mặt đang run như cầy sấy.Lam Triệt đến? Hắn muốn đến đón nàng sao? Nực cười! Hôm qua còn mạnh miệng nói cái gì phạt này phạt nọ, hôm nay lại đến đón nàng?Lăng Bích Nguyệt nàng há có thể để hắn muốn làm gì thì làm, muốn đuổi thì đuổi, muốn đón thì đón sao?Đợi kiếp sau đi !Tịch Nhan bên cạnh thấy sắc mặt nàng thay đổi, đương nhiên hiểu tâm trạng của nàng, liền tiến lên nhẹ giọng hỏi :“ Tiểu thư, chúng ta … phải làm gì a?”Nàng đảo mắt một cái, sau đó nhìn tên gia nhân kia hung hăng ra lệnh :“ Đi! Ngươi đi nói lão gia là dù thế nào đi nữa, tuyệt không được để tên Đông Phương Lam Triệt bước vào Lăng phủ nửa bước!”“ Thuộc hạ lập tức đi làm ngay!”Tên gia nhân còn chưa kịp bước đi thì lại thêm một tên gia nhân khác đến báo , Kính Dương Vương đến, nói muốn gặp nàng.Hừ, tên này đến cũng thật là nhanh đi!Nếu đã đến, nàng cũng không ngại ra giáo huấn hắn một phen đâu!Tịch Nhan giúp nàng thay y phục, chải chuốt lại một chút sau đó mới cùng nàng đi đến phòng khách.Nàng vừa bước qua thềm cửa, một bóng dáng đã lao đến ôm chặt lấy nàng, lại còn thì thầm gọi tên nàng hết sức tha thiết cùng nhu tình.“ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..”Nàng nhăn mặt, khó chịu đẩy mạnh hắn ra, tay còn phủi phủi người một chút, giống như thân thể vừa đụng vào thứ gì dơ bẩn lắm.Lam Triệt nếu như mọi lần sẽ trách cứ nàng, nhưng lần này hắn thực sự không để tâm. Điều làm hắn để tâm vào thời điểm này, đó là đưa nàng về .“ Vương gia, người tốt nhất là tránh xa bổn vương phi một chút a!Nửa đêm nửa hôm, vương gia tới là để náo loạn hay diễn tuồng vậy?”“ Nguyệt nhi, bổn vương đến là để đón nàng “Lăng thượng thư ngồi trên ghế nãy giờ bị bỏ rơi, nghe thấy hắn nói vậy, liền đứng lên phụ họa , lão thật sự rất muốn tống đứa con gái kh*ng b* này đi lắm rồi :“ Nguyệt nhi, vương gia nói rất đúng a. Con dù gì cũng là một vương phi, ở lại đây thật sự không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh . Nguyệt nhi ngoan, ngươi nghe lời phụ thân, hãy cùng với vương gia hồi vương phủ đi. “Nàng lườm Lăng thượng thư một cái sau đó lạnh lùng nói :“ Nếu ngươi đã đến đây, vậy bổn vương phi muốn cùng người bàn vài chuyện!”“ Vương phi muốn bàn chuyện gì?”“ Bổn vương phi muốn một cái hưu thư từ ngươi!”
Cuối cùng vẫn là không chịu được , đứng dậy khoác thêm áo , chỉnh lại y phục . Lam Triệt hướng ra ngoài ra lệnh :
“ Chuẩn bị ngựa cho bổn vương!Bổn vương hiện tại muốn đi đón vương phi hồi vương phủ!”
Quản gia đứng bên ngoài vừa nghe hắn phân phó, đã hoảng hốt chạy vào, khom người thưa :
“ Vương gia, bây giờ đã không còn sớm, chi bằng để ngày mai hãy đi…”
“ Bổn vương lặp lại một lần nữa, ngươi mau chuẩn bị ngựa cho bổn vương.
Nếu ngay cả việc này cũng không làm được thì ngươi nên cáo lão hồi hương đi là được rồi!” Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái. Trong lòng lúc này rối ren vô cùng. Hắn đuổi nàng đi như vậy, đến đó hắn phải nói thế nào thì
nàng mới chịu tha thứ cho hắn, trở về bên hắn đây?
Quản gia hoảng hốt, vội vã chạy đi chuẩn bị.
Rất nhanh sau đó, một con tuấn mã đã đứng trước cổng vương phủ . Đông
Phương Lam Triệt tiêu sái đi đến, vẫn là tung người lên ngựa điêu nghệ
như mọi lần, tay khẽ siết chặt dây cương. Sau một tiếng hô lớn, ngựa lao đi trong màn đêm mịt mù, thẳng hướng phủ Lăng thượng thư.
Lúc này, nàng còn đang đánh cờ với Tịch Nhan.
“ Nhan nhi, xem ra, ván này bổn tiểu thư lại thua ngươi rồi!” Nàng có
chút phấn khời nhìn bàn cờ, tay còn đang vân vê quân cờ nhỏ màu trắng
bằng gỗ.
Tịch Nhan trước nay khi chỉ có hai chủ tớ nhà nàng thường là không câu nệ tiểu tiết, vì thế thẳng thắn cười rất tự nhiên :
“ Tiểu thư , người giỏi võ công, văn võ song toàn chẳng kém nam tử, bất
kể cái gì cũng thành thạo, nhưng mà… nếu nói về đánh cờ, người không thể so với Tịch Nhan được đâu !”
Nàng phì cười, giơ tay cốc nhẹ vào đầu Tịch Nhan một cái :
“ Tiểu nha đầu, bổn tiểu thư là quá nuông chiều, ngươi chính là được sủng sinh kiêu!”
Tịch Nhan chu môi, hai tay ôm đầu, ủy khuất nhìn nàng :
“ Tiểu thư, tiểu thư sao nỡ đánh Nhan nhi!”
Nàng còn đang định nói thêm thì lại thấy thuộc hạ của phụ thân đến. Ho khan
vài tiếng, nàng lấy lại bộ dạng nghiêm túc nhìn hắn :
“ Nói! Có chuyện gì?”
“ Hồi bẩm nương nương, lão gia nói, vương gia đang trên đường đến đây, hình như là muốn đón nương nương hồi vương phủ “
“ Cái gì?”Nàng đập bàn, đứng bật dậy. Mắt mở thao láo nhìn tên tiểu tử trước mặt đang run như cầy sấy.
Lam Triệt đến? Hắn muốn đến đón nàng sao? Nực cười! Hôm qua còn mạnh miệng
nói cái gì phạt này phạt nọ, hôm nay lại đến đón nàng?
Lăng Bích Nguyệt nàng há có thể để hắn muốn làm gì thì làm, muốn đuổi thì đuổi, muốn đón thì đón sao?
Đợi kiếp sau đi !
Tịch Nhan bên cạnh thấy sắc mặt nàng thay đổi, đương nhiên hiểu tâm trạng của nàng, liền tiến lên nhẹ giọng hỏi :
“ Tiểu thư, chúng ta … phải làm gì a?”
Nàng đảo mắt một cái, sau đó nhìn tên gia nhân kia hung hăng ra lệnh :
“ Đi! Ngươi đi nói lão gia là dù thế nào đi nữa, tuyệt không được để tên Đông Phương Lam Triệt bước vào Lăng phủ nửa bước!”
“ Thuộc hạ lập tức đi làm ngay!”
Tên gia nhân còn chưa kịp bước đi thì lại thêm một tên gia nhân khác đến báo , Kính Dương Vương đến, nói muốn gặp nàng.
Hừ, tên này đến cũng thật là nhanh đi!
Nếu đã đến, nàng cũng không ngại ra giáo huấn hắn một phen đâu!
Tịch Nhan giúp nàng thay y phục, chải chuốt lại một chút sau đó mới cùng nàng đi đến phòng khách.
Nàng vừa bước qua thềm cửa, một bóng dáng đã lao đến ôm chặt lấy nàng, lại
còn thì thầm gọi tên nàng hết sức tha thiết cùng nhu tình.
“ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..”
Nàng nhăn mặt, khó chịu đẩy mạnh hắn ra, tay còn phủi phủi người một chút, giống như thân thể vừa đụng vào thứ gì dơ bẩn lắm.
Lam Triệt nếu như mọi lần sẽ trách cứ nàng, nhưng lần này hắn thực sự không để tâm. Điều làm hắn để tâm vào thời điểm này, đó là đưa nàng về .
“ Vương gia, người tốt nhất là tránh xa bổn vương phi một chút a!Nửa đêm
nửa hôm, vương gia tới là để náo loạn hay diễn tuồng vậy?”
“ Nguyệt nhi, bổn vương đến là để đón nàng “
Lăng thượng thư ngồi trên ghế nãy giờ bị bỏ rơi, nghe thấy hắn nói vậy, liền đứng lên phụ họa , lão thật sự rất muốn tống đứa con gái kh*ng b* này
đi lắm rồi :
“ Nguyệt nhi, vương gia nói rất đúng a. Con dù gì
cũng là một vương phi, ở lại đây thật sự không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh . Nguyệt nhi ngoan, ngươi nghe lời phụ thân, hãy cùng với
vương gia hồi vương phủ đi. “
Nàng lườm Lăng thượng thư một cái sau đó lạnh lùng nói :
“ Nếu ngươi đã đến đây, vậy bổn vương phi muốn cùng người bàn vài chuyện!”
“ Vương phi muốn bàn chuyện gì?”
“ Bổn vương phi muốn một cái hưu thư từ ngươi!”
Đệ Nhất Ma Mãnh Vương PhiTác giả: Đường Ngọc HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNhắc đến Mạc quốc thì ai cũng sẽ nhớ đến Thập Vương Gia Đông Phương Diệp Thần, hiệu là Kính Dương Vương uy chấn thiên hạ, lừng lẫy bốn phương . Nhưng nói đến Ngài, thì phải nói đến ái thê của Ngài. Ái thê của Thập Vương gia chính là Hoa Nguyệt Nhi, nữ nhi của Hoa tướng quân. Nếu vương gia nổi tiếng là đệ nhất mĩ nam thì vương phi chính là nổi danh đệ nhất mỹ nhân. Nghe nói, vương gia hết mực yêu chiều vương phi. Chỉ có điều, ngài lại hết sức “đề phòng” chính hài tử duy nhất của mình – tiểu vương gia Đông Phương Lam Triệt. Thừa hưởng trí thông minh của phụ thân và dung mạo khuynh thành của mẫu thân, tiểu vương gia là một người hoàn hảo , phải nói là rất rất rất hoàn hảo! Mọi người ai ai cũng biết, từ khi tiểu vương gia ba tuổi đã để lộ trí thông minh phi thường của mình rồi. Chỉ có điều, tiểu vương gia có một khuyết điểm rất kỳ lạ, đó là hay đi quyến rũ mẫu thân của mình. Cũng không hiểu là vì lý do gì , nhưng điều đó lại khiến cho phụ thân của tiểu vương gia nhiều phen nổi cơn lôi… Cuối cùng vẫn là không chịu được , đứng dậy khoác thêm áo , chỉnh lại y phục . Lam Triệt hướng ra ngoài ra lệnh :“ Chuẩn bị ngựa cho bổn vương!Bổn vương hiện tại muốn đi đón vương phi hồi vương phủ!”Quản gia đứng bên ngoài vừa nghe hắn phân phó, đã hoảng hốt chạy vào, khom người thưa :“ Vương gia, bây giờ đã không còn sớm, chi bằng để ngày mai hãy đi…”“ Bổn vương lặp lại một lần nữa, ngươi mau chuẩn bị ngựa cho bổn vương. Nếu ngay cả việc này cũng không làm được thì ngươi nên cáo lão hồi hương đi là được rồi!” Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái. Trong lòng lúc này rối ren vô cùng. Hắn đuổi nàng đi như vậy, đến đó hắn phải nói thế nào thì nàng mới chịu tha thứ cho hắn, trở về bên hắn đây?Quản gia hoảng hốt, vội vã chạy đi chuẩn bị.Rất nhanh sau đó, một con tuấn mã đã đứng trước cổng vương phủ . Đông Phương Lam Triệt tiêu sái đi đến, vẫn là tung người lên ngựa điêu nghệ như mọi lần, tay khẽ siết chặt dây cương. Sau một tiếng hô lớn, ngựa lao đi trong màn đêm mịt mù, thẳng hướng phủ Lăng thượng thư.Lúc này, nàng còn đang đánh cờ với Tịch Nhan.“ Nhan nhi, xem ra, ván này bổn tiểu thư lại thua ngươi rồi!” Nàng có chút phấn khời nhìn bàn cờ, tay còn đang vân vê quân cờ nhỏ màu trắng bằng gỗ.Tịch Nhan trước nay khi chỉ có hai chủ tớ nhà nàng thường là không câu nệ tiểu tiết, vì thế thẳng thắn cười rất tự nhiên :“ Tiểu thư , người giỏi võ công, văn võ song toàn chẳng kém nam tử, bất kể cái gì cũng thành thạo, nhưng mà… nếu nói về đánh cờ, người không thể so với Tịch Nhan được đâu !”Nàng phì cười, giơ tay cốc nhẹ vào đầu Tịch Nhan một cái :“ Tiểu nha đầu, bổn tiểu thư là quá nuông chiều, ngươi chính là được sủng sinh kiêu!”Tịch Nhan chu môi, hai tay ôm đầu, ủy khuất nhìn nàng :“ Tiểu thư, tiểu thư sao nỡ đánh Nhan nhi!”Nàng còn đang định nói thêm thì lại thấy thuộc hạ của phụ thân đến. Ho khan vài tiếng, nàng lấy lại bộ dạng nghiêm túc nhìn hắn :“ Nói! Có chuyện gì?”“ Hồi bẩm nương nương, lão gia nói, vương gia đang trên đường đến đây, hình như là muốn đón nương nương hồi vương phủ ““ Cái gì?”Nàng đập bàn, đứng bật dậy. Mắt mở thao láo nhìn tên tiểu tử trước mặt đang run như cầy sấy.Lam Triệt đến? Hắn muốn đến đón nàng sao? Nực cười! Hôm qua còn mạnh miệng nói cái gì phạt này phạt nọ, hôm nay lại đến đón nàng?Lăng Bích Nguyệt nàng há có thể để hắn muốn làm gì thì làm, muốn đuổi thì đuổi, muốn đón thì đón sao?Đợi kiếp sau đi !Tịch Nhan bên cạnh thấy sắc mặt nàng thay đổi, đương nhiên hiểu tâm trạng của nàng, liền tiến lên nhẹ giọng hỏi :“ Tiểu thư, chúng ta … phải làm gì a?”Nàng đảo mắt một cái, sau đó nhìn tên gia nhân kia hung hăng ra lệnh :“ Đi! Ngươi đi nói lão gia là dù thế nào đi nữa, tuyệt không được để tên Đông Phương Lam Triệt bước vào Lăng phủ nửa bước!”“ Thuộc hạ lập tức đi làm ngay!”Tên gia nhân còn chưa kịp bước đi thì lại thêm một tên gia nhân khác đến báo , Kính Dương Vương đến, nói muốn gặp nàng.Hừ, tên này đến cũng thật là nhanh đi!Nếu đã đến, nàng cũng không ngại ra giáo huấn hắn một phen đâu!Tịch Nhan giúp nàng thay y phục, chải chuốt lại một chút sau đó mới cùng nàng đi đến phòng khách.Nàng vừa bước qua thềm cửa, một bóng dáng đã lao đến ôm chặt lấy nàng, lại còn thì thầm gọi tên nàng hết sức tha thiết cùng nhu tình.“ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..”Nàng nhăn mặt, khó chịu đẩy mạnh hắn ra, tay còn phủi phủi người một chút, giống như thân thể vừa đụng vào thứ gì dơ bẩn lắm.Lam Triệt nếu như mọi lần sẽ trách cứ nàng, nhưng lần này hắn thực sự không để tâm. Điều làm hắn để tâm vào thời điểm này, đó là đưa nàng về .“ Vương gia, người tốt nhất là tránh xa bổn vương phi một chút a!Nửa đêm nửa hôm, vương gia tới là để náo loạn hay diễn tuồng vậy?”“ Nguyệt nhi, bổn vương đến là để đón nàng “Lăng thượng thư ngồi trên ghế nãy giờ bị bỏ rơi, nghe thấy hắn nói vậy, liền đứng lên phụ họa , lão thật sự rất muốn tống đứa con gái kh*ng b* này đi lắm rồi :“ Nguyệt nhi, vương gia nói rất đúng a. Con dù gì cũng là một vương phi, ở lại đây thật sự không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh . Nguyệt nhi ngoan, ngươi nghe lời phụ thân, hãy cùng với vương gia hồi vương phủ đi. “Nàng lườm Lăng thượng thư một cái sau đó lạnh lùng nói :“ Nếu ngươi đã đến đây, vậy bổn vương phi muốn cùng người bàn vài chuyện!”“ Vương phi muốn bàn chuyện gì?”“ Bổn vương phi muốn một cái hưu thư từ ngươi!”