Trong tiệm trà sữa dành cho giới trẻ, gần cửa sổ có một cậu trai anh tuấn đang ngồi, chỉ thấy anh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như đang đợi ai đó. Lúc này, cánh cửa bằng thuỷ tinh của quán trà sữa được đẩy ra, đi vào là một cô gái điềm đạm, cô gái rất im lặng, hơi thở nhẹ nhàng mang theo chút khoan khoái mát mẻ. Thu Dĩnh từ ký túc xá trường chạy tới, khi nhận được điện thoại của bạn trai là lúc cô vừa tắm xong, nghe bạn trai có việc muốn nói, cô nhanh chóng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, sau đó chạy nhanh tới tiệm trà sữa này Thu Dĩnh đi đến trước mặt bạn trai, hỏi: “Tống Văn, chuyện gì?” “Cái kia, Tiểu Dĩnh, chúng ta... Chia tay đi.” Thu Dĩnh trầm mặc nhìn bạn trai đang cúi đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Được.” Thu Dĩnh và Tống Văn quen từ một năm trước, lúc ấy cô đang đi báo danh, lần đầu thấy khuôn viên trường học to như vậy nên bị lạc đường, sau đó đụng phải Tống Văn, dưới sự trợ giúp của anh, cô tìm được nơi cần đến, sau đó lại trùng hợp gặp nhau trong trường, nói nói mấy…
Chương 24: End
Mang Theo Cục Cưng Chơi GameTác giả: Trang Cầu Đích Bình TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Võng DuTrong tiệm trà sữa dành cho giới trẻ, gần cửa sổ có một cậu trai anh tuấn đang ngồi, chỉ thấy anh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như đang đợi ai đó. Lúc này, cánh cửa bằng thuỷ tinh của quán trà sữa được đẩy ra, đi vào là một cô gái điềm đạm, cô gái rất im lặng, hơi thở nhẹ nhàng mang theo chút khoan khoái mát mẻ. Thu Dĩnh từ ký túc xá trường chạy tới, khi nhận được điện thoại của bạn trai là lúc cô vừa tắm xong, nghe bạn trai có việc muốn nói, cô nhanh chóng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, sau đó chạy nhanh tới tiệm trà sữa này Thu Dĩnh đi đến trước mặt bạn trai, hỏi: “Tống Văn, chuyện gì?” “Cái kia, Tiểu Dĩnh, chúng ta... Chia tay đi.” Thu Dĩnh trầm mặc nhìn bạn trai đang cúi đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Được.” Thu Dĩnh và Tống Văn quen từ một năm trước, lúc ấy cô đang đi báo danh, lần đầu thấy khuôn viên trường học to như vậy nên bị lạc đường, sau đó đụng phải Tống Văn, dưới sự trợ giúp của anh, cô tìm được nơi cần đến, sau đó lại trùng hợp gặp nhau trong trường, nói nói mấy… Khi hai người đi ra từ cửa hàng bán đồ uống lạnh, trời đã dần đen lại, có vẻ như sắp mưa.Thu Dĩnh nhìn sắc trời, thấp giọng nói: “Trời mưa a.” Buổi sáng nhìn bầu trời rất tốt, ai mà biết lúc sáng trời tốt như thế, bây giờ lại sắp mưa, chỉ có thể nói thời tiết đúng là thay đổi thất thường, một khắc trước còn rất tốt, khắc sau liền chuyển xấuDiệp Lạc nhíu mày: “Đi thôi, thừa dịp còn chưa có gió, anh đưa em về trường học.”Thu Dĩnh biết có lúc Diệp Lạc rất bá đạo, giống như hiện tại, cho nên cũng không dám cự tuyệt, trực tiếp gật đầu đáp ứng, nhưng khi đi đến siêu thị gần nhà, Thu Dĩnh lôi kéo Diệp Lạc đi vào mua áo mưa, thừa dịp mưa còn chưa xuống.Đi đến nửa đường, áo mưa Thu Dĩnh mua cũng đã phát huy được tác dụng, đầu tiên là thưa thớt vài giọt, sau đó liền biến thành mưa lớn.Thu Dĩnh cảm thấy may mắn mình đã mua áo mưa trước, nếu không về trường học cũng không có chỗ trú mưa, hai người nhất định sẽ ướt sũng.[Trường của Thu Dĩnh khá xa, đi bộ phải mất 15 phút]Diệp Lạc một tay cầm áo mưa, một tay nắm tay Thu Dĩnh, cứ như vậy hai người nhanh chóng đi đến trường học Thu Dĩnh.Khi đến trước cửa trường học, Thu Dĩnh lôi Diệp Lạc chạy đi, lợi dụng lúc bảo vệ không thấy liền chạy vào, bảo vệ chỉ nhìn thấy thân ảnh hai người chạy qua, khi kêu lên thì hai người đã chạy mất.Thu Dĩnh đưa Diệp Lạc vào thư viện gần cửa trường học, vì sợ trận mưa này đến quá đột nhiên nên có nhiều người đến trú mưa, thư viện có hai tầng, tầng thứ nhất là tạp ký tiểu thuyết, tầng thứ hai là các tư liệu tham khảo, trú mưa đa số ở tầng thứ nhất, nên Thu Dĩnh đưa Diệp Lạc vào tầng thứ 2.Diệp Lạc khó hiểu, hỏi: “Sao lại phải chạy?”Thu Dĩnh đặt gấu bông lên ghế trên, cô sửa lại tóc mình, nói: “Nếu người ngoài muốn vào thì phải đăng kí ở phòng bảo vệ, rất phiền toái, cho nên em thừa lúc bảo vệ không thấy liền chạy vào.” Nói xong, cô cười nghịch ngợm.Lúc này, một âm thanh không xác định vang lên từ phía sau: “Tiểu Dĩnh! Đúng là em!”Hai người quay đầu nhìn lại, Diệp Lạc híp mắt lại, tuy không biết người này là ai, nhưng người này để ý Thu Dĩnh, hắn khẳng định không sai...Vươn tay giữ thắt lưng Thu Dĩnh, cúi đầu hỏi: “Tiểu Dĩnh, hắn là ai vậy?”Thu Dĩnh lắc đầu, kì quái nhìn Tống Văn trước mặt nói: “Không biết.” [tácgiả: Tiểu Dĩnh vốn không nhớ những người không nên nhớ ╮[╯_╰]╭]Tống Văn nghe Thu Dĩnh nói không biết, xấu hổ cười cười, “Tiểu Dĩnh, anh là Tống Văn.”Thu Dĩnh ngẫm lại, trong ánh mắt chờ mong của Tống Văn vẫn lắc lắc đầu, nói: “Không biết.”Kỳ thật, Thu Dĩnh khi nói không biết xong liền nhớ đến người này, nhưng chuyện bị đá lúc trước, cô vẫn cảm thấy không thoải mái, nên khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, biết cũng thành không biết.Tống Văn còn đang muốn nói gì đó, nhưng một giọng mềm mại sau lưng đã ngăn cản hắn: “Tống Văn, chúng ta đi thôi.”Thu Dĩnh nhìn cánh tay đang giữ chặt cánh tay Tống Văn, từ cánh tay nhìn lại, hé ra một khuôn mặt đầy ý cười, ánh mắt sáng ngời.“A, tốt.” Nói xong, hắn quay đầu định nói với Thu Dĩnh gì đó, nhưng nhìn thấy cánh tay đang giữ chặt bên hông cô, trong lòng cười khổ một tiếng, lúc trước hắn vì tiền đồ của mình mà buông tay, vốn tưởng còn có thể làm bạn, nhưng cô nói không biết thì trở thành không biết đi, thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Liễn, chúng ta đi thôi.”Làm như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Diệp Lạc hỏi: “Tiểu Dĩnh, hắn là ai vậy?”Thu Dĩnh không thèm để ý trả lời: “Tống Văn.”Diệp Lạc bất mãn nhíu mày: “Tống Văn là ai?”Thu Dĩnh biết ý tứ của Diệp Lạc, nhưng vẫn giả ngu nói: “Tống Văn là Tống Văn.”“Em biết ý tứ anh mà.”“... Bạn trai trước.” Nhìn ánh mắt truy vấn của Diệp Lạc, trong lòng xem thường một cái, trong game cũng không thấy Diệp Lạc thích ăn dấm chua vậy a, nói hai ba câu liền muốn biết chuyện của cô và Tống Văn.Nói xong, Thu Dĩnh nhìn về phía cửa sổ, “Hết mưa rồi.”Nhìn Thu Dĩnh mỉm cười nghiêng mặt, Diệp Lạc phát hiện hôm nay mình ăn dấm chua đúng là quá nhiều, có phải nên đòi lại quyền lợi một chút không...Nghĩ đến liền làm, Diệp Lạc khẽ nâng cằm Thu Dĩnh, cúi đầu xuống hôn cô.Bức màn màu lam bay bay theo gió, mọi người ngoài cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng hôn nhau sau bức màn.
Khi hai người đi ra từ cửa hàng bán đồ uống lạnh, trời
đã dần đen lại, có vẻ như sắp mưa.
Thu Dĩnh nhìn sắc trời, thấp giọng nói: “Trời mưa a.” Buổi sáng nhìn bầu trời
rất tốt, ai mà biết lúc sáng trời tốt như thế, bây giờ lại sắp mưa, chỉ có thể
nói thời tiết đúng là thay đổi thất thường, một khắc trước còn rất tốt, khắc
sau liền chuyển xấu
Diệp Lạc nhíu mày: “Đi thôi, thừa dịp còn chưa có gió, anh đưa em về trường
học.”
Thu Dĩnh biết có lúc Diệp Lạc rất bá đạo, giống như hiện tại, cho nên cũng
không dám cự tuyệt, trực tiếp gật đầu đáp ứng, nhưng khi đi đến siêu thị gần
nhà, Thu Dĩnh lôi kéo Diệp Lạc đi vào mua áo mưa, thừa dịp mưa còn chưa xuống.
Đi đến nửa đường, áo mưa Thu Dĩnh mua cũng đã phát huy được tác dụng, đầu tiên
là thưa thớt vài giọt, sau đó liền biến thành mưa lớn.
Thu Dĩnh cảm thấy may mắn mình đã mua áo mưa trước, nếu không về trường học
cũng không có chỗ trú mưa, hai người nhất định sẽ ướt sũng.[Trường của Thu Dĩnh khá
xa, đi bộ phải mất 15 phút]
Diệp Lạc một tay cầm áo
mưa, một tay nắm tay Thu Dĩnh, cứ như vậy hai người nhanh chóng đi đến trường
học Thu Dĩnh.
Khi đến trước cửa trường học, Thu Dĩnh lôi Diệp Lạc chạy đi, lợi dụng lúc bảo
vệ không thấy liền chạy vào, bảo vệ chỉ nhìn thấy thân ảnh hai người chạy qua,
khi kêu lên thì hai người đã chạy mất.
Thu Dĩnh đưa Diệp Lạc vào thư viện gần cửa trường học, vì sợ trận mưa này đến
quá đột nhiên nên có nhiều người đến trú mưa, thư viện có hai tầng, tầng thứ
nhất là tạp ký tiểu thuyết, tầng thứ hai là các tư liệu tham khảo, trú mưa đa
số ở tầng thứ nhất, nên Thu Dĩnh đưa Diệp Lạc vào tầng thứ 2.
Diệp Lạc khó hiểu, hỏi: “Sao lại phải chạy?”
Thu Dĩnh đặt gấu bông lên ghế trên, cô sửa lại tóc mình, nói: “Nếu người ngoài
muốn vào thì phải đăng kí ở phòng bảo vệ, rất phiền toái, cho nên em thừa lúc
bảo vệ không thấy liền chạy vào.” Nói xong,
cô cười nghịch ngợm.
Lúc này, một âm thanh không xác định vang lên từ phía sau: “Tiểu Dĩnh! Đúng là
em!”
Hai người quay đầu nhìn lại, Diệp Lạc híp mắt lại, tuy không biết người này là
ai, nhưng người này để ý Thu Dĩnh, hắn khẳng định không sai...
Vươn tay giữ
thắt lưng Thu Dĩnh, cúi đầu hỏi: “Tiểu Dĩnh, hắn là ai vậy?”
Thu Dĩnh lắc đầu, kì quái nhìn Tống Văn trước mặt nói: “Không biết.” [tácgiả: Tiểu
Dĩnh vốn không nhớ những người không nên nhớ ╮[╯_╰]╭]
Tống Văn nghe Thu Dĩnh nói không biết, xấu hổ cười cười, “Tiểu Dĩnh, anh là
Tống Văn.”
Thu Dĩnh ngẫm lại, trong ánh mắt chờ mong của Tống Văn vẫn lắc lắc đầu, nói:
“Không biết.”
Kỳ thật, Thu Dĩnh khi nói không biết xong liền nhớ đến người này, nhưng chuyện
bị đá lúc trước, cô vẫn cảm thấy không thoải mái, nên khi nhìn thấy ánh mắt chờ
mong của hắn, biết cũng thành không biết.
Tống Văn còn đang muốn nói gì đó, nhưng một giọng mềm mại sau lưng đã ngăn cản
hắn: “Tống Văn, chúng ta đi thôi.”
Thu Dĩnh nhìn cánh tay đang
giữ chặt cánh tay Tống Văn, từ cánh tay nhìn lại, hé ra một khuôn mặt đầy ý
cười, ánh mắt sáng ngời.
“A, tốt.” Nói xong, hắn quay đầu định nói với Thu Dĩnh gì đó,
nhưng nhìn thấy cánh tay đang giữ chặt bên hông cô, trong lòng cười khổ một
tiếng, lúc trước hắn vì tiền đồ của mình mà buông tay, vốn tưởng còn có thể làm
bạn, nhưng cô nói không biết thì trở thành không biết đi, thở dài một tiếng,
nói: “Tiểu Liễn, chúng ta đi thôi.”
Làm như không nghe thấy cuộc
đối thoại của hai người, Diệp
Lạc hỏi: “Tiểu Dĩnh, hắn là ai vậy?”
Thu Dĩnh không thèm để ý trả lời: “Tống Văn.”
Diệp Lạc bất mãn nhíu mày: “Tống Văn là ai?”
Thu Dĩnh biết ý tứ của Diệp Lạc, nhưng vẫn giả ngu nói: “Tống Văn là Tống Văn.”
“Em biết ý tứ anh mà.”
“... Bạn trai trước.” Nhìn ánh mắt truy vấn của Diệp Lạc, trong lòng xem thường một cái, trong
game cũng không thấy Diệp Lạc thích ăn dấm chua vậy a, nói hai ba câu liền muốn
biết chuyện của cô và Tống Văn.
Nói xong, Thu Dĩnh nhìn về phía cửa sổ, “Hết mưa rồi.”
Nhìn Thu Dĩnh mỉm cười nghiêng mặt, Diệp Lạc phát hiện hôm nay mình ăn dấm chua
đúng là quá nhiều, có phải nên đòi lại quyền lợi một chút không...
Nghĩ đến liền làm, Diệp Lạc khẽ nâng cằm Thu Dĩnh, cúi đầu xuống hôn cô.
Bức màn màu lam bay bay theo gió,
mọi người ngoài cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng hôn nhau
sau bức màn.
Mang Theo Cục Cưng Chơi GameTác giả: Trang Cầu Đích Bình TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Võng DuTrong tiệm trà sữa dành cho giới trẻ, gần cửa sổ có một cậu trai anh tuấn đang ngồi, chỉ thấy anh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như đang đợi ai đó. Lúc này, cánh cửa bằng thuỷ tinh của quán trà sữa được đẩy ra, đi vào là một cô gái điềm đạm, cô gái rất im lặng, hơi thở nhẹ nhàng mang theo chút khoan khoái mát mẻ. Thu Dĩnh từ ký túc xá trường chạy tới, khi nhận được điện thoại của bạn trai là lúc cô vừa tắm xong, nghe bạn trai có việc muốn nói, cô nhanh chóng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, sau đó chạy nhanh tới tiệm trà sữa này Thu Dĩnh đi đến trước mặt bạn trai, hỏi: “Tống Văn, chuyện gì?” “Cái kia, Tiểu Dĩnh, chúng ta... Chia tay đi.” Thu Dĩnh trầm mặc nhìn bạn trai đang cúi đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Được.” Thu Dĩnh và Tống Văn quen từ một năm trước, lúc ấy cô đang đi báo danh, lần đầu thấy khuôn viên trường học to như vậy nên bị lạc đường, sau đó đụng phải Tống Văn, dưới sự trợ giúp của anh, cô tìm được nơi cần đến, sau đó lại trùng hợp gặp nhau trong trường, nói nói mấy… Khi hai người đi ra từ cửa hàng bán đồ uống lạnh, trời đã dần đen lại, có vẻ như sắp mưa.Thu Dĩnh nhìn sắc trời, thấp giọng nói: “Trời mưa a.” Buổi sáng nhìn bầu trời rất tốt, ai mà biết lúc sáng trời tốt như thế, bây giờ lại sắp mưa, chỉ có thể nói thời tiết đúng là thay đổi thất thường, một khắc trước còn rất tốt, khắc sau liền chuyển xấuDiệp Lạc nhíu mày: “Đi thôi, thừa dịp còn chưa có gió, anh đưa em về trường học.”Thu Dĩnh biết có lúc Diệp Lạc rất bá đạo, giống như hiện tại, cho nên cũng không dám cự tuyệt, trực tiếp gật đầu đáp ứng, nhưng khi đi đến siêu thị gần nhà, Thu Dĩnh lôi kéo Diệp Lạc đi vào mua áo mưa, thừa dịp mưa còn chưa xuống.Đi đến nửa đường, áo mưa Thu Dĩnh mua cũng đã phát huy được tác dụng, đầu tiên là thưa thớt vài giọt, sau đó liền biến thành mưa lớn.Thu Dĩnh cảm thấy may mắn mình đã mua áo mưa trước, nếu không về trường học cũng không có chỗ trú mưa, hai người nhất định sẽ ướt sũng.[Trường của Thu Dĩnh khá xa, đi bộ phải mất 15 phút]Diệp Lạc một tay cầm áo mưa, một tay nắm tay Thu Dĩnh, cứ như vậy hai người nhanh chóng đi đến trường học Thu Dĩnh.Khi đến trước cửa trường học, Thu Dĩnh lôi Diệp Lạc chạy đi, lợi dụng lúc bảo vệ không thấy liền chạy vào, bảo vệ chỉ nhìn thấy thân ảnh hai người chạy qua, khi kêu lên thì hai người đã chạy mất.Thu Dĩnh đưa Diệp Lạc vào thư viện gần cửa trường học, vì sợ trận mưa này đến quá đột nhiên nên có nhiều người đến trú mưa, thư viện có hai tầng, tầng thứ nhất là tạp ký tiểu thuyết, tầng thứ hai là các tư liệu tham khảo, trú mưa đa số ở tầng thứ nhất, nên Thu Dĩnh đưa Diệp Lạc vào tầng thứ 2.Diệp Lạc khó hiểu, hỏi: “Sao lại phải chạy?”Thu Dĩnh đặt gấu bông lên ghế trên, cô sửa lại tóc mình, nói: “Nếu người ngoài muốn vào thì phải đăng kí ở phòng bảo vệ, rất phiền toái, cho nên em thừa lúc bảo vệ không thấy liền chạy vào.” Nói xong, cô cười nghịch ngợm.Lúc này, một âm thanh không xác định vang lên từ phía sau: “Tiểu Dĩnh! Đúng là em!”Hai người quay đầu nhìn lại, Diệp Lạc híp mắt lại, tuy không biết người này là ai, nhưng người này để ý Thu Dĩnh, hắn khẳng định không sai...Vươn tay giữ thắt lưng Thu Dĩnh, cúi đầu hỏi: “Tiểu Dĩnh, hắn là ai vậy?”Thu Dĩnh lắc đầu, kì quái nhìn Tống Văn trước mặt nói: “Không biết.” [tácgiả: Tiểu Dĩnh vốn không nhớ những người không nên nhớ ╮[╯_╰]╭]Tống Văn nghe Thu Dĩnh nói không biết, xấu hổ cười cười, “Tiểu Dĩnh, anh là Tống Văn.”Thu Dĩnh ngẫm lại, trong ánh mắt chờ mong của Tống Văn vẫn lắc lắc đầu, nói: “Không biết.”Kỳ thật, Thu Dĩnh khi nói không biết xong liền nhớ đến người này, nhưng chuyện bị đá lúc trước, cô vẫn cảm thấy không thoải mái, nên khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, biết cũng thành không biết.Tống Văn còn đang muốn nói gì đó, nhưng một giọng mềm mại sau lưng đã ngăn cản hắn: “Tống Văn, chúng ta đi thôi.”Thu Dĩnh nhìn cánh tay đang giữ chặt cánh tay Tống Văn, từ cánh tay nhìn lại, hé ra một khuôn mặt đầy ý cười, ánh mắt sáng ngời.“A, tốt.” Nói xong, hắn quay đầu định nói với Thu Dĩnh gì đó, nhưng nhìn thấy cánh tay đang giữ chặt bên hông cô, trong lòng cười khổ một tiếng, lúc trước hắn vì tiền đồ của mình mà buông tay, vốn tưởng còn có thể làm bạn, nhưng cô nói không biết thì trở thành không biết đi, thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Liễn, chúng ta đi thôi.”Làm như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Diệp Lạc hỏi: “Tiểu Dĩnh, hắn là ai vậy?”Thu Dĩnh không thèm để ý trả lời: “Tống Văn.”Diệp Lạc bất mãn nhíu mày: “Tống Văn là ai?”Thu Dĩnh biết ý tứ của Diệp Lạc, nhưng vẫn giả ngu nói: “Tống Văn là Tống Văn.”“Em biết ý tứ anh mà.”“... Bạn trai trước.” Nhìn ánh mắt truy vấn của Diệp Lạc, trong lòng xem thường một cái, trong game cũng không thấy Diệp Lạc thích ăn dấm chua vậy a, nói hai ba câu liền muốn biết chuyện của cô và Tống Văn.Nói xong, Thu Dĩnh nhìn về phía cửa sổ, “Hết mưa rồi.”Nhìn Thu Dĩnh mỉm cười nghiêng mặt, Diệp Lạc phát hiện hôm nay mình ăn dấm chua đúng là quá nhiều, có phải nên đòi lại quyền lợi một chút không...Nghĩ đến liền làm, Diệp Lạc khẽ nâng cằm Thu Dĩnh, cúi đầu xuống hôn cô.Bức màn màu lam bay bay theo gió, mọi người ngoài cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng hôn nhau sau bức màn.