Thủy tinh như ý ngọc liên hoàn, hạ thái thành nguy mạc phá nhan. Hồng trán anh đào hàm bạch tuyết, đoạn tràng thanh lý xướng dương quan. Lưu quang lệ ảnh, thủy tụ phi hoa, khí tẫn tiền khê vũ, tâm toan tử dạ ca. Đình viện lớn như vậy mà đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi không gian đẹp rạng ngời, những cánh hoa rơi dập dềnh theo sóng nước. Tọa lạc giữa hồ nước trong vắt tựa gương soi là một hòn đảo nhỏ tuyết trắng như ngọc. Trên đảo vài ca cơ (khó nói quá, nhìn chung là kiểu ca sĩ ý) tuyệt sắc áo quần lộng lẫy, phô những bước nhảy mạn diệu, tiếng cầm sắt như nước chảy suối trào, chân thành ngâm xướng. Tất cả vốn đều là phi tần hậu cung của tiền triều Tấn Mẫn đế Tư Mã Nghiệp, nhưng thiên hạ bây giờ là của Tư Mã Duệ, các nàng cũng khó tránh khỏi kết cục này. Trên hành lang các đạo phía xa xa là bóng người san sát, ở giữa bạn bè, khách khứa ngồi đầy, đều là người quyền cao chức trọng. Mọi người đàm tiếu tiếng gió, phẩm rượu bình ca, thật sự rất náo nhiệt. Xa hoa phô trương như vậy,…
Chương 3
Anh Đào TruyệnTác giả: Xạ Hương Oán ĐậuTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Thủy tinh như ý ngọc liên hoàn, hạ thái thành nguy mạc phá nhan. Hồng trán anh đào hàm bạch tuyết, đoạn tràng thanh lý xướng dương quan. Lưu quang lệ ảnh, thủy tụ phi hoa, khí tẫn tiền khê vũ, tâm toan tử dạ ca. Đình viện lớn như vậy mà đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi không gian đẹp rạng ngời, những cánh hoa rơi dập dềnh theo sóng nước. Tọa lạc giữa hồ nước trong vắt tựa gương soi là một hòn đảo nhỏ tuyết trắng như ngọc. Trên đảo vài ca cơ (khó nói quá, nhìn chung là kiểu ca sĩ ý) tuyệt sắc áo quần lộng lẫy, phô những bước nhảy mạn diệu, tiếng cầm sắt như nước chảy suối trào, chân thành ngâm xướng. Tất cả vốn đều là phi tần hậu cung của tiền triều Tấn Mẫn đế Tư Mã Nghiệp, nhưng thiên hạ bây giờ là của Tư Mã Duệ, các nàng cũng khó tránh khỏi kết cục này. Trên hành lang các đạo phía xa xa là bóng người san sát, ở giữa bạn bè, khách khứa ngồi đầy, đều là người quyền cao chức trọng. Mọi người đàm tiếu tiếng gió, phẩm rượu bình ca, thật sự rất náo nhiệt. Xa hoa phô trương như vậy,… Đêm nay, thuyền buôn vào trấn nhỏ, làm lễ mừng, náo nhiệt vô cùng. Mọi người lên bờ du ngoạn mua sắm. Chỉ để lại Trúc Ngâm cùng Diệp Tập Tuyết.Trên thuyền trừ Bạc Yên cùng Sầu Tân, không có người khác biết Trúc Ngâm là nam tử, đương nhiên, nàng cũng không ngoại lệ.Diệp Tập Tuyết thái độ làm người hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, lại thân là nữ tử phong trần, ít nhiều lây dính chút ph*ng đ*ng. Trúc Ngâm tâm tình phiền muộn, hơn nữa cấm dục mấy tháng, cô nam quả nữ, khó tránh khỏi mơ màng miên man. Diệp Tập Tuyết không để ý, nàng xem Trúc Ngâm như tỷ muội, cho nên hành vi cũng vô tình khiêu khích.“Nếu Bạc Yên tỷ tỷ không trở về ta sẽ buồn đến chết……”Cánh tay Diệp Tập Tuyết nhỏ bé yếu ớt vòng qua hông Trúc Ngâm đang đứng bên cửa sổ. Trúc Ngâm không khỏi rùng mình một cái. Muốn đẩy nàng ra, ai ngờ lại đụng phải b** ng*c căng tròn, Diệp Tập Tuyết phát hiện, nghĩ y muốn cùng mình trêu đùa, càng ôm chặt hơn, b* ng*c m*m m** dán trên lưng Trúc Ngâm, khiến y toàn thân khô nóng, cúi đầu thoáng nhìn mười ngón tay Diệp Tập Tuyết đan chéo trên bụng mình, hạ thể nhất thời cứng lên. Diệp Tập Tuyết thấy y thẹn thùng, lại đem cằm đặt trên vai y, ha hả cười nói,“Cũng không biết họ mang gì cho ta khi trở về……”Thở ra nhiệt khí thổi tới vành tai trắng nõn mẫn cảm của Trúc Ngâm, Trúc Ngâm chỉ cảm thấy chính mình sắp kiềm chế không được. Trong miệng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Diệp Tập Tuyết ngẩn người, nói giọng mỉa mai “Hay là Trúc Ngâm muội muội cũng hâm mộ Bạc Yên cùng Sầu Tân?”Trúc Ngâm giờ phút này trong lòng vốn cố kỵ, hơn nữa Diệp Tập Tuyết ôn hoà trêu đùa, một ngọn lửa bốc lên trong bụng, một phen đẩy Diệp Tập Tuyết ra rồi đi về phía khoang thuyền.Đóng cửa lại, Trúc Ngâm tựa vào giường, cởi váy ra, để lại quần dài, nơi đó sớm đã dâng trào kiên quyết…… Hai tay mềm nhẹ đặt trên nơi đó, Trúc Ngâm khép hờ đôi mắt, tưởng tượng như chính mình đang rong ruổi trên thân thể Diệp Tập Tuyết, nháy mắt dục hỏa đã như thiêu đốt, hai tay rung động tự thỏa mãn chính mình. Thanh âm đứt quãng, lồng ngực như có gì đè nén, khiến toàn thân y một mảnh phấn hồng……Ánh trăng vàng dịu chiếu thẳng vào giường, trong căn phòng đậm mùi t*nh d*ch. Mờ ảo mà say lòng người. Trúc Ngâm áo quần hỗn độn, xụi lơ nằm nghiêng, tư vị trong lòng khó có thể nói thành lời.“Hảo một màn độc diễn dưới trăng……”Trúc Ngâm nghe vậy kinh hãi. Cánh cửa không có chốt bên trong, chỉ có chốt ngoài phòng ngừa y chạy trốn, Bạc Yên thậm chí còn thêm khóa bên ngoài. Hơn nữa lại cố ý để Diệp Tập Tuyết ở lại canh chừng y. Thế nhưng thanh âm vừa rồi……Y chưa kịp quay đầu lại, một thân ảnh cao lớn mặc y phục gấm màu lục đã đi tới trước mắt……Dưới ánh trăng sáng tỏ, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt nam nhân áo xanh, tầm hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt góc cạnh, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), ánh mắt dừng lại ở h* th*n Trúc Ngâm……Trúc Ngâm thầm kêu không hay rồi, ở nơi này, chủ nhân của lời mỉa mai khi nãy chính là hắn…… Một trận hoảng hốt, vội vã sửa sang lại rồi đứng lên.Nam nhân ôm cổ y kéo vào lòng, đẩy y ngã trên giường rồi bắt đầu giở trò……“Buông tay! Hỗn đản! Ta là nam nhân! Ngươi đã thấy rồi mà! Mau buông tay!!!”Trúc Ngâm quá sợ hãi, hai chân đạp loạn xạ, lại sợ Diệp Tập Tuyết nghe được, đành phải đè thấp thanh âm mắng hắn.Nam nhân vẫn không thèm để ý, một tay bắt lấy cổ chân Trúc Ngâm, một tay đem cánh tay Trúc Ngâm đặt trên đầu, tách hai chân y ra, không để cho Trúc Ngâm phản kháng, hôn lên đôi môi nóng bỏng……Cái lười bá đạo đảo qua lợi, khẽ mở hai hàm răng y, thuận thế đi vào dò xét…… Một trận thiên hôn địa ám dây dưa, nam nhân đem lưỡi thâm nhập yết hầu Trúc Ngâm, mạnh mẽ tương giao, hận không thể nuốt chửng y…… Trúc Ngâm bị hắn làm cho hoang mang lo sợ, vừa sợ vừa hận, cũng không biết nên làm thế nào, đành đá mạnh vào bụng hắn một cước.Nam nhân bị đau, hừ một tiếng, nhưng không buông tay ra.Ngược lại, lại cười tán thưởng. Lập tức nói “Ngâm nhi, ta muốn ngươi ……”
Đêm nay, thuyền buôn vào trấn nhỏ, làm lễ mừng, náo nhiệt vô cùng. Mọi người lên bờ du ngoạn mua sắm. Chỉ để lại Trúc Ngâm cùng Diệp Tập Tuyết.
Trên thuyền trừ Bạc Yên cùng Sầu Tân, không có người khác biết Trúc Ngâm là nam tử, đương nhiên, nàng cũng không ngoại lệ.
Diệp Tập Tuyết thái độ làm người hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, lại thân là nữ tử phong trần, ít nhiều lây dính chút ph*ng đ*ng. Trúc Ngâm tâm tình phiền muộn, hơn nữa cấm dục mấy tháng, cô nam quả nữ, khó tránh khỏi mơ màng miên man. Diệp Tập Tuyết không để ý, nàng xem Trúc Ngâm như tỷ muội, cho nên hành vi cũng vô tình khiêu khích.
“Nếu Bạc Yên tỷ tỷ không trở về ta sẽ buồn đến chết……”
Cánh tay Diệp Tập Tuyết nhỏ bé yếu ớt vòng qua hông Trúc Ngâm đang đứng bên cửa sổ. Trúc Ngâm không khỏi rùng mình một cái. Muốn đẩy nàng ra, ai ngờ lại đụng phải b** ng*c căng tròn, Diệp Tập Tuyết phát hiện, nghĩ y muốn cùng mình trêu đùa, càng ôm chặt hơn, b* ng*c m*m m** dán trên lưng Trúc Ngâm, khiến y toàn thân khô nóng, cúi đầu thoáng nhìn mười ngón tay Diệp Tập Tuyết đan chéo trên bụng mình, hạ thể nhất thời cứng lên. Diệp Tập Tuyết thấy y thẹn thùng, lại đem cằm đặt trên vai y, ha hả cười nói,“Cũng không biết họ mang gì cho ta khi trở về……”
Thở ra nhiệt khí thổi tới vành tai trắng nõn mẫn cảm của Trúc Ngâm, Trúc Ngâm chỉ cảm thấy chính mình sắp kiềm chế không được. Trong miệng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Diệp Tập Tuyết ngẩn người, nói giọng mỉa mai “Hay là Trúc Ngâm muội muội cũng hâm mộ Bạc Yên cùng Sầu Tân?”
Trúc Ngâm giờ phút này trong lòng vốn cố kỵ, hơn nữa Diệp Tập Tuyết ôn hoà trêu đùa, một ngọn lửa bốc lên trong bụng, một phen đẩy Diệp Tập Tuyết ra rồi đi về phía khoang thuyền.
Đóng cửa lại, Trúc Ngâm tựa vào giường, cởi váy ra, để lại quần dài, nơi đó sớm đã dâng trào kiên quyết…… Hai tay mềm nhẹ đặt trên nơi đó, Trúc Ngâm khép hờ đôi mắt, tưởng tượng như chính mình đang rong ruổi trên thân thể Diệp Tập Tuyết, nháy mắt dục hỏa đã như thiêu đốt, hai tay rung động tự thỏa mãn chính mình. Thanh âm đứt quãng, lồng ngực như có gì đè nén, khiến toàn thân y một mảnh phấn hồng……
Ánh trăng vàng dịu chiếu thẳng vào giường, trong căn phòng đậm mùi t*nh d*ch. Mờ ảo mà say lòng người. Trúc Ngâm áo quần hỗn độn, xụi lơ nằm nghiêng, tư vị trong lòng khó có thể nói thành lời.
“Hảo một màn độc diễn dưới trăng……”
Trúc Ngâm nghe vậy kinh hãi. Cánh cửa không có chốt bên trong, chỉ có chốt ngoài phòng ngừa y chạy trốn, Bạc Yên thậm chí còn thêm khóa bên ngoài. Hơn nữa lại cố ý để Diệp Tập Tuyết ở lại canh chừng y. Thế nhưng thanh âm vừa rồi……
Y chưa kịp quay đầu lại, một thân ảnh cao lớn mặc y phục gấm màu lục đã đi tới trước mắt……
Dưới ánh trăng sáng tỏ, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt nam nhân áo xanh, tầm hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt góc cạnh, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu
(cười mà như không cười)
, ánh mắt dừng lại ở h* th*n Trúc Ngâm……
Trúc Ngâm thầm kêu không hay rồi, ở nơi này, chủ nhân của lời mỉa mai khi nãy chính là hắn…… Một trận hoảng hốt, vội vã sửa sang lại rồi đứng lên.
Nam nhân ôm cổ y kéo vào lòng, đẩy y ngã trên giường rồi bắt đầu giở trò……
“Buông tay! Hỗn đản! Ta là nam nhân! Ngươi đã thấy rồi mà! Mau buông tay!!!”
Trúc Ngâm quá sợ hãi, hai chân đạp loạn xạ, lại sợ Diệp Tập Tuyết nghe được, đành phải đè thấp thanh âm mắng hắn.
Nam nhân vẫn không thèm để ý, một tay bắt lấy cổ chân Trúc Ngâm, một tay đem cánh tay Trúc Ngâm đặt trên đầu, tách hai chân y ra, không để cho Trúc Ngâm phản kháng, hôn lên đôi môi nóng bỏng……
Cái lười bá đạo đảo qua lợi, khẽ mở hai hàm răng y, thuận thế đi vào dò xét…… Một trận thiên hôn địa ám dây dưa, nam nhân đem lưỡi thâm nhập yết hầu Trúc Ngâm, mạnh mẽ tương giao, hận không thể nuốt chửng y…… Trúc Ngâm bị hắn làm cho hoang mang lo sợ, vừa sợ vừa hận, cũng không biết nên làm thế nào, đành đá mạnh vào bụng hắn một cước.
Nam nhân bị đau, hừ một tiếng, nhưng không buông tay ra.
Ngược lại, lại cười tán thưởng. Lập tức nói “Ngâm nhi, ta muốn ngươi ……”
Anh Đào TruyệnTác giả: Xạ Hương Oán ĐậuTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Thủy tinh như ý ngọc liên hoàn, hạ thái thành nguy mạc phá nhan. Hồng trán anh đào hàm bạch tuyết, đoạn tràng thanh lý xướng dương quan. Lưu quang lệ ảnh, thủy tụ phi hoa, khí tẫn tiền khê vũ, tâm toan tử dạ ca. Đình viện lớn như vậy mà đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi không gian đẹp rạng ngời, những cánh hoa rơi dập dềnh theo sóng nước. Tọa lạc giữa hồ nước trong vắt tựa gương soi là một hòn đảo nhỏ tuyết trắng như ngọc. Trên đảo vài ca cơ (khó nói quá, nhìn chung là kiểu ca sĩ ý) tuyệt sắc áo quần lộng lẫy, phô những bước nhảy mạn diệu, tiếng cầm sắt như nước chảy suối trào, chân thành ngâm xướng. Tất cả vốn đều là phi tần hậu cung của tiền triều Tấn Mẫn đế Tư Mã Nghiệp, nhưng thiên hạ bây giờ là của Tư Mã Duệ, các nàng cũng khó tránh khỏi kết cục này. Trên hành lang các đạo phía xa xa là bóng người san sát, ở giữa bạn bè, khách khứa ngồi đầy, đều là người quyền cao chức trọng. Mọi người đàm tiếu tiếng gió, phẩm rượu bình ca, thật sự rất náo nhiệt. Xa hoa phô trương như vậy,… Đêm nay, thuyền buôn vào trấn nhỏ, làm lễ mừng, náo nhiệt vô cùng. Mọi người lên bờ du ngoạn mua sắm. Chỉ để lại Trúc Ngâm cùng Diệp Tập Tuyết.Trên thuyền trừ Bạc Yên cùng Sầu Tân, không có người khác biết Trúc Ngâm là nam tử, đương nhiên, nàng cũng không ngoại lệ.Diệp Tập Tuyết thái độ làm người hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, lại thân là nữ tử phong trần, ít nhiều lây dính chút ph*ng đ*ng. Trúc Ngâm tâm tình phiền muộn, hơn nữa cấm dục mấy tháng, cô nam quả nữ, khó tránh khỏi mơ màng miên man. Diệp Tập Tuyết không để ý, nàng xem Trúc Ngâm như tỷ muội, cho nên hành vi cũng vô tình khiêu khích.“Nếu Bạc Yên tỷ tỷ không trở về ta sẽ buồn đến chết……”Cánh tay Diệp Tập Tuyết nhỏ bé yếu ớt vòng qua hông Trúc Ngâm đang đứng bên cửa sổ. Trúc Ngâm không khỏi rùng mình một cái. Muốn đẩy nàng ra, ai ngờ lại đụng phải b** ng*c căng tròn, Diệp Tập Tuyết phát hiện, nghĩ y muốn cùng mình trêu đùa, càng ôm chặt hơn, b* ng*c m*m m** dán trên lưng Trúc Ngâm, khiến y toàn thân khô nóng, cúi đầu thoáng nhìn mười ngón tay Diệp Tập Tuyết đan chéo trên bụng mình, hạ thể nhất thời cứng lên. Diệp Tập Tuyết thấy y thẹn thùng, lại đem cằm đặt trên vai y, ha hả cười nói,“Cũng không biết họ mang gì cho ta khi trở về……”Thở ra nhiệt khí thổi tới vành tai trắng nõn mẫn cảm của Trúc Ngâm, Trúc Ngâm chỉ cảm thấy chính mình sắp kiềm chế không được. Trong miệng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Diệp Tập Tuyết ngẩn người, nói giọng mỉa mai “Hay là Trúc Ngâm muội muội cũng hâm mộ Bạc Yên cùng Sầu Tân?”Trúc Ngâm giờ phút này trong lòng vốn cố kỵ, hơn nữa Diệp Tập Tuyết ôn hoà trêu đùa, một ngọn lửa bốc lên trong bụng, một phen đẩy Diệp Tập Tuyết ra rồi đi về phía khoang thuyền.Đóng cửa lại, Trúc Ngâm tựa vào giường, cởi váy ra, để lại quần dài, nơi đó sớm đã dâng trào kiên quyết…… Hai tay mềm nhẹ đặt trên nơi đó, Trúc Ngâm khép hờ đôi mắt, tưởng tượng như chính mình đang rong ruổi trên thân thể Diệp Tập Tuyết, nháy mắt dục hỏa đã như thiêu đốt, hai tay rung động tự thỏa mãn chính mình. Thanh âm đứt quãng, lồng ngực như có gì đè nén, khiến toàn thân y một mảnh phấn hồng……Ánh trăng vàng dịu chiếu thẳng vào giường, trong căn phòng đậm mùi t*nh d*ch. Mờ ảo mà say lòng người. Trúc Ngâm áo quần hỗn độn, xụi lơ nằm nghiêng, tư vị trong lòng khó có thể nói thành lời.“Hảo một màn độc diễn dưới trăng……”Trúc Ngâm nghe vậy kinh hãi. Cánh cửa không có chốt bên trong, chỉ có chốt ngoài phòng ngừa y chạy trốn, Bạc Yên thậm chí còn thêm khóa bên ngoài. Hơn nữa lại cố ý để Diệp Tập Tuyết ở lại canh chừng y. Thế nhưng thanh âm vừa rồi……Y chưa kịp quay đầu lại, một thân ảnh cao lớn mặc y phục gấm màu lục đã đi tới trước mắt……Dưới ánh trăng sáng tỏ, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt nam nhân áo xanh, tầm hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt góc cạnh, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), ánh mắt dừng lại ở h* th*n Trúc Ngâm……Trúc Ngâm thầm kêu không hay rồi, ở nơi này, chủ nhân của lời mỉa mai khi nãy chính là hắn…… Một trận hoảng hốt, vội vã sửa sang lại rồi đứng lên.Nam nhân ôm cổ y kéo vào lòng, đẩy y ngã trên giường rồi bắt đầu giở trò……“Buông tay! Hỗn đản! Ta là nam nhân! Ngươi đã thấy rồi mà! Mau buông tay!!!”Trúc Ngâm quá sợ hãi, hai chân đạp loạn xạ, lại sợ Diệp Tập Tuyết nghe được, đành phải đè thấp thanh âm mắng hắn.Nam nhân vẫn không thèm để ý, một tay bắt lấy cổ chân Trúc Ngâm, một tay đem cánh tay Trúc Ngâm đặt trên đầu, tách hai chân y ra, không để cho Trúc Ngâm phản kháng, hôn lên đôi môi nóng bỏng……Cái lười bá đạo đảo qua lợi, khẽ mở hai hàm răng y, thuận thế đi vào dò xét…… Một trận thiên hôn địa ám dây dưa, nam nhân đem lưỡi thâm nhập yết hầu Trúc Ngâm, mạnh mẽ tương giao, hận không thể nuốt chửng y…… Trúc Ngâm bị hắn làm cho hoang mang lo sợ, vừa sợ vừa hận, cũng không biết nên làm thế nào, đành đá mạnh vào bụng hắn một cước.Nam nhân bị đau, hừ một tiếng, nhưng không buông tay ra.Ngược lại, lại cười tán thưởng. Lập tức nói “Ngâm nhi, ta muốn ngươi ……”