Vốn ta tên là Lưu Ly, nhũ danh Ly Ly, mọi người gọi ta là Lưu Ly Đạo. (cái gì? Ngươi hỏi ta có thật sự là họ Lưu ? Cho ta xin đi, là ta là ta thích vậy, ta cao hứng đó, được không?) Nói về bản thân từ khi bắt đầu nghiệp “hái hoa tặc” cho tới nay vẫn thường chịu mệt nhọc, không ngại gian nan vất vả, đêm hôm khuya khoắt, leo trèo trên mái hiên trong lúc đó thường dùng mê hương, dễ mắc bệnh nghề nghiệp, thế còn bị người ta phỉ nhổ nhục mạ… Đối mặt với việc cường độ cao như vậy, vẫn đảm nhiệm tốt công tác, ta chấp nhất tin tưởng vững vàng “Đi con đường của mình, kệ người khác chửi thế nào!” Gần ba năm trong nghiệp hái hoa, thu hoạch lớn nhất của ta chính là danh tiếng, từ Nam thành đến cả Bắc Thần vương triều, phàm nhắc tới 3 chữ Lưu Ly Đạo này, có thể nói không ai không biết, nổi tiếng từng một lần hung hãn, dám c**ng b*c cả Bắc Thần trấn quốc tướng quân Nhiếp Kiềm. Thăng cấp nhanh nhất có lẽ là giá trị con người của ta, nghe nói hôm qua bọn người trong nha môn mới thay đổi giá cả, giá…
Chương 31: Băng hồ nhất mộng
Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại TruyệnTác giả: Nhất Độ Quân HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngVốn ta tên là Lưu Ly, nhũ danh Ly Ly, mọi người gọi ta là Lưu Ly Đạo. (cái gì? Ngươi hỏi ta có thật sự là họ Lưu ? Cho ta xin đi, là ta là ta thích vậy, ta cao hứng đó, được không?) Nói về bản thân từ khi bắt đầu nghiệp “hái hoa tặc” cho tới nay vẫn thường chịu mệt nhọc, không ngại gian nan vất vả, đêm hôm khuya khoắt, leo trèo trên mái hiên trong lúc đó thường dùng mê hương, dễ mắc bệnh nghề nghiệp, thế còn bị người ta phỉ nhổ nhục mạ… Đối mặt với việc cường độ cao như vậy, vẫn đảm nhiệm tốt công tác, ta chấp nhất tin tưởng vững vàng “Đi con đường của mình, kệ người khác chửi thế nào!” Gần ba năm trong nghiệp hái hoa, thu hoạch lớn nhất của ta chính là danh tiếng, từ Nam thành đến cả Bắc Thần vương triều, phàm nhắc tới 3 chữ Lưu Ly Đạo này, có thể nói không ai không biết, nổi tiếng từng một lần hung hãn, dám c**ng b*c cả Bắc Thần trấn quốc tướng quân Nhiếp Kiềm. Thăng cấp nhanh nhất có lẽ là giá trị con người của ta, nghe nói hôm qua bọn người trong nha môn mới thay đổi giá cả, giá… Nguyên lai bên ngoài Tuyên thành thật sự có băng hồ.Không phải là mặt hồ kết băng, mà là khắp hồ một mảnh yên tĩnh, như một khối thủy tinh, xung quanh trai xinh gái đẹp cùng hoa dại, ai nha, nói chung là rất đẹp.Lão tử tại thảm cỏ bên bờ hồ lăn một vòng, lăn đến một thân toàn vị cỏ xanh. Sau đó lão Nhiếp ngồi xuống trên cỏ, này… Này tính là hẹn hò sao ????Tốt nha, dù sao lão tử cũng không ngại lại mai khai nhị độ.Lập tức nhào tới, từ phía sau ôm cổ hắn, cọ cọ trên lưng hắn. Xem hắn…Không phản ứng.Vì vậy cúi đầu trên mặt hắn hôn chụt một cái, vẫn như cũ không phản ứng.Vậy…Đứa nhỏ này sẽ không chịu k*ch th*ch gì chứ????Lão tử rất lo lắng mà gọi một tiếng: “Nhiếp Kiềm?”Hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đơn giản dùng một âm đơn tiết trả lời vấn đề: “Ừ?”“Ngươi… Không có việc gì chứ?”“Có thể có chuyện gì?”Vì vậy lão tử yên lòng đẩy ngã hắn trên cỏ, từ vành tai đi xuống một đường gặm g*m c*n cắn l**m l**m, thân thể hắn cũng không thô ráp như người nhiều năm chinh chiến sa trường, mà ngược lại trong suốt nhẵn mịn, ôm vào trong ngực có vài phần cảm giác nhỏ bé yếu ớt.Lão tử hăng hái bừng bừng cởi đai lưng hắn, hắn đột nhiên nói một câu, hại lão tử hồn phi phách tán: “Dạ Lưu Ly, theo ta đi.”Khi hắn nói những lời này, ánh mắt ánh lên màu xanh của cây cỏ, hiện ra vẻ tĩnh mịch.Không biết vì sao, trong nháy mắt này, trong đầu ta nhìn thấy hình ảnh Hoa Mạt Ly máu bắn tung tóe.Vô ý thức lùi nhanh về sau, lão tử lắc đầu, không nói. Nói chơi sao, ta làm sao có thể vì một thân cây mà buông tha cả cánh rừng nhiệt đới.“Ta cam đoan sẽ cho ngươi hạnh phúc.” Vẻ mặt của hắn cùng ánh mắt đều nói lên hắn rất nghiêm túc, thế nhưng ta nghe thấy chỉ cúi đầu: “Không ai sẽ hạnh phúc.”Hắn đứng dậy đem lão tử ấn vào trong lòng, nhẹ nhàng mà xoa đầu lão tử, cúi đầu nói: “Gả cho ta ?”Lão tử phiền toái đẩy hắn ra: “Đều nói không muốn không muốn, ngươi nha thấy phiền hay không!!!!!”Kết quả người này nổi giận: “Không muốn không muốn không được, lẽ nào ngươi thực sự ti tiện như thế thay đổi nam nhân hàng ngày??? Ngươi như vậy cùng với kỹ nữ trăng hoa có gì khác nhau????”Sau đó lão tử cũng nổi giận: “Khác biệt ở chỗ, lão tử muốn đè ngươi, không cho phép ngươi không muốn!!!!”Vì vậy hai dã thú phẫn nộ bạo phát bắt đầu trên cỏ lăn qua lăn lại, trên đường Nhiếp Kiềm vài lần muốn tranh quyền khống chế, thế nhưng hắn không phải là đối thủ của lão tử.Sau cùng chỉ có thể tùy ý lão tử ngạnh thượng cung ăn sạch sẽ.Xong việc lão tử vẫn còn căm giận trong lòng, phẫn nộ đem hắn vứt trên cỏ, bỏ đi.Trở về doanh địa mới vừa cầm gói đồ, thấy Lý Thành tại ban chỉ huy vận chuyển lương thảo, vì thế thuận miệng hỏi hắn làm cái gì vậy.Thằng nhãi này cười vẻ mặt lấy lòng: “Ơ, phu nhân, đây là lương thực cho dân chạy nạn Tuyên Thành Quan.”Lão tử không thèm: “Chỉ vài bước như vậy, làm cho bọn họ qua đây lĩnh là được.”“Sao có thể a, hai ngọn núi, tiếp qua Tuyên Thành, quay lại cũng tới trưa ngày hôm sau. Hơn nữa đói thành như vậy, còn có khí lực leo núi sao.”Lão tử hồ nghi nhìn hắn: “Tuyên thành, không phải là Tuyên Thành Quan sao?”Hắn đột nhiên ngậm miệng, cuống quýt che lấp: “Phu nhân, mạt tướng phải đi chuẩn bị lương thực, làm lỡ thời cơ tướng quân sẽ trách tội.” Sau đó chạy như bị chó dí.
Nguyên lai bên ngoài Tuyên thành thật sự có băng hồ.
Không phải là mặt hồ kết băng, mà là khắp hồ một mảnh
yên tĩnh, như một khối thủy tinh, xung quanh trai xinh gái đẹp cùng hoa dại, ai
nha, nói chung là rất đẹp.
Lão tử tại thảm cỏ bên bờ hồ lăn một vòng, lăn đến một
thân toàn vị cỏ xanh. Sau đó lão Nhiếp ngồi xuống trên cỏ, này… Này tính là hẹn
hò sao ????
Tốt nha, dù sao lão tử cũng không ngại lại mai khai
nhị độ.
Lập tức nhào tới, từ phía sau ôm cổ hắn, cọ cọ trên
lưng hắn. Xem hắn…Không phản ứng.Vì vậy cúi đầu trên mặt hắn hôn chụt một cái,
vẫn như cũ không phản ứng.
Vậy…Đứa nhỏ này sẽ không chịu k*ch th*ch gì chứ????
Lão tử rất lo lắng mà gọi một tiếng: “Nhiếp Kiềm?”
Hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đơn giản dùng một âm
đơn tiết trả lời vấn đề: “Ừ?”
“Ngươi… Không có việc gì chứ?”
“Có thể có chuyện gì?”
Vì vậy lão tử yên lòng đẩy ngã hắn trên cỏ, từ vành
tai đi xuống một đường gặm g*m c*n cắn l**m l**m, thân thể hắn cũng không thô
ráp như người nhiều năm chinh chiến sa trường, mà ngược lại trong suốt nhẵn
mịn, ôm vào trong ngực có vài phần cảm giác nhỏ bé yếu ớt.
Lão tử hăng hái bừng bừng cởi đai lưng hắn, hắn đột
nhiên nói một câu, hại lão tử hồn phi phách tán: “Dạ Lưu Ly, theo ta đi.”
Khi hắn nói những lời này, ánh mắt ánh lên màu xanh
của cây cỏ, hiện ra vẻ tĩnh mịch.
Không biết vì sao, trong nháy mắt này, trong đầu ta
nhìn thấy hình ảnh Hoa Mạt Ly máu bắn tung tóe.
Vô ý thức lùi nhanh về sau, lão tử lắc đầu, không nói.
Nói chơi sao, ta làm sao có thể vì một thân cây mà buông tha cả cánh rừng nhiệt
đới.
“Ta cam đoan sẽ cho ngươi hạnh phúc.” Vẻ mặt của hắn
cùng ánh mắt đều nói lên hắn rất nghiêm túc, thế nhưng ta nghe thấy chỉ cúi
đầu: “Không ai sẽ hạnh phúc.”
Hắn đứng dậy đem lão tử ấn vào trong lòng, nhẹ nhàng
mà xoa đầu lão tử, cúi đầu nói: “Gả cho ta ?”
Lão tử phiền toái đẩy hắn ra: “Đều nói không muốn
không muốn, ngươi nha thấy phiền hay không!!!!!”
Kết quả người này nổi giận: “Không muốn không muốn
không được, lẽ nào ngươi thực sự ti tiện như thế thay đổi nam nhân hàng ngày???
Ngươi như vậy cùng với kỹ nữ trăng hoa có gì khác nhau????”
Sau đó lão tử cũng nổi giận: “Khác biệt ở chỗ, lão tử
muốn đè ngươi, không cho phép ngươi không muốn!!!!”
Vì vậy hai dã thú phẫn nộ bạo phát bắt đầu trên cỏ lăn
qua lăn lại, trên đường Nhiếp Kiềm vài lần muốn tranh quyền khống chế, thế
nhưng hắn không phải là đối thủ của lão tử.
Sau cùng chỉ có thể tùy ý lão tử ngạnh thượng cung ăn
sạch sẽ.
Xong việc lão tử vẫn còn căm giận trong lòng, phẫn nộ
đem hắn vứt trên cỏ, bỏ đi.
Trở về doanh địa mới vừa cầm gói đồ, thấy Lý Thành tại
ban chỉ huy vận chuyển lương thảo, vì thế thuận miệng hỏi hắn làm cái gì vậy.
Thằng nhãi này cười vẻ mặt lấy lòng: “Ơ, phu nhân, đây
là lương thực cho dân chạy nạn Tuyên Thành Quan.”
Lão tử không thèm: “Chỉ vài bước như vậy, làm cho bọn
họ qua đây lĩnh là được.”
“Sao có thể a, hai ngọn núi, tiếp qua Tuyên Thành,
quay lại cũng tới trưa ngày hôm sau. Hơn nữa đói thành như vậy, còn có khí lực
leo núi sao.”
Lão tử hồ nghi nhìn hắn: “Tuyên thành, không phải là
Tuyên Thành Quan sao?”
Hắn đột nhiên ngậm miệng, cuống quýt che lấp: “Phu
nhân, mạt tướng phải đi chuẩn bị lương thực, làm lỡ thời cơ tướng quân sẽ trách
tội.” Sau đó chạy như bị chó dí.
Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại TruyệnTác giả: Nhất Độ Quân HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngVốn ta tên là Lưu Ly, nhũ danh Ly Ly, mọi người gọi ta là Lưu Ly Đạo. (cái gì? Ngươi hỏi ta có thật sự là họ Lưu ? Cho ta xin đi, là ta là ta thích vậy, ta cao hứng đó, được không?) Nói về bản thân từ khi bắt đầu nghiệp “hái hoa tặc” cho tới nay vẫn thường chịu mệt nhọc, không ngại gian nan vất vả, đêm hôm khuya khoắt, leo trèo trên mái hiên trong lúc đó thường dùng mê hương, dễ mắc bệnh nghề nghiệp, thế còn bị người ta phỉ nhổ nhục mạ… Đối mặt với việc cường độ cao như vậy, vẫn đảm nhiệm tốt công tác, ta chấp nhất tin tưởng vững vàng “Đi con đường của mình, kệ người khác chửi thế nào!” Gần ba năm trong nghiệp hái hoa, thu hoạch lớn nhất của ta chính là danh tiếng, từ Nam thành đến cả Bắc Thần vương triều, phàm nhắc tới 3 chữ Lưu Ly Đạo này, có thể nói không ai không biết, nổi tiếng từng một lần hung hãn, dám c**ng b*c cả Bắc Thần trấn quốc tướng quân Nhiếp Kiềm. Thăng cấp nhanh nhất có lẽ là giá trị con người của ta, nghe nói hôm qua bọn người trong nha môn mới thay đổi giá cả, giá… Nguyên lai bên ngoài Tuyên thành thật sự có băng hồ.Không phải là mặt hồ kết băng, mà là khắp hồ một mảnh yên tĩnh, như một khối thủy tinh, xung quanh trai xinh gái đẹp cùng hoa dại, ai nha, nói chung là rất đẹp.Lão tử tại thảm cỏ bên bờ hồ lăn một vòng, lăn đến một thân toàn vị cỏ xanh. Sau đó lão Nhiếp ngồi xuống trên cỏ, này… Này tính là hẹn hò sao ????Tốt nha, dù sao lão tử cũng không ngại lại mai khai nhị độ.Lập tức nhào tới, từ phía sau ôm cổ hắn, cọ cọ trên lưng hắn. Xem hắn…Không phản ứng.Vì vậy cúi đầu trên mặt hắn hôn chụt một cái, vẫn như cũ không phản ứng.Vậy…Đứa nhỏ này sẽ không chịu k*ch th*ch gì chứ????Lão tử rất lo lắng mà gọi một tiếng: “Nhiếp Kiềm?”Hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đơn giản dùng một âm đơn tiết trả lời vấn đề: “Ừ?”“Ngươi… Không có việc gì chứ?”“Có thể có chuyện gì?”Vì vậy lão tử yên lòng đẩy ngã hắn trên cỏ, từ vành tai đi xuống một đường gặm g*m c*n cắn l**m l**m, thân thể hắn cũng không thô ráp như người nhiều năm chinh chiến sa trường, mà ngược lại trong suốt nhẵn mịn, ôm vào trong ngực có vài phần cảm giác nhỏ bé yếu ớt.Lão tử hăng hái bừng bừng cởi đai lưng hắn, hắn đột nhiên nói một câu, hại lão tử hồn phi phách tán: “Dạ Lưu Ly, theo ta đi.”Khi hắn nói những lời này, ánh mắt ánh lên màu xanh của cây cỏ, hiện ra vẻ tĩnh mịch.Không biết vì sao, trong nháy mắt này, trong đầu ta nhìn thấy hình ảnh Hoa Mạt Ly máu bắn tung tóe.Vô ý thức lùi nhanh về sau, lão tử lắc đầu, không nói. Nói chơi sao, ta làm sao có thể vì một thân cây mà buông tha cả cánh rừng nhiệt đới.“Ta cam đoan sẽ cho ngươi hạnh phúc.” Vẻ mặt của hắn cùng ánh mắt đều nói lên hắn rất nghiêm túc, thế nhưng ta nghe thấy chỉ cúi đầu: “Không ai sẽ hạnh phúc.”Hắn đứng dậy đem lão tử ấn vào trong lòng, nhẹ nhàng mà xoa đầu lão tử, cúi đầu nói: “Gả cho ta ?”Lão tử phiền toái đẩy hắn ra: “Đều nói không muốn không muốn, ngươi nha thấy phiền hay không!!!!!”Kết quả người này nổi giận: “Không muốn không muốn không được, lẽ nào ngươi thực sự ti tiện như thế thay đổi nam nhân hàng ngày??? Ngươi như vậy cùng với kỹ nữ trăng hoa có gì khác nhau????”Sau đó lão tử cũng nổi giận: “Khác biệt ở chỗ, lão tử muốn đè ngươi, không cho phép ngươi không muốn!!!!”Vì vậy hai dã thú phẫn nộ bạo phát bắt đầu trên cỏ lăn qua lăn lại, trên đường Nhiếp Kiềm vài lần muốn tranh quyền khống chế, thế nhưng hắn không phải là đối thủ của lão tử.Sau cùng chỉ có thể tùy ý lão tử ngạnh thượng cung ăn sạch sẽ.Xong việc lão tử vẫn còn căm giận trong lòng, phẫn nộ đem hắn vứt trên cỏ, bỏ đi.Trở về doanh địa mới vừa cầm gói đồ, thấy Lý Thành tại ban chỉ huy vận chuyển lương thảo, vì thế thuận miệng hỏi hắn làm cái gì vậy.Thằng nhãi này cười vẻ mặt lấy lòng: “Ơ, phu nhân, đây là lương thực cho dân chạy nạn Tuyên Thành Quan.”Lão tử không thèm: “Chỉ vài bước như vậy, làm cho bọn họ qua đây lĩnh là được.”“Sao có thể a, hai ngọn núi, tiếp qua Tuyên Thành, quay lại cũng tới trưa ngày hôm sau. Hơn nữa đói thành như vậy, còn có khí lực leo núi sao.”Lão tử hồ nghi nhìn hắn: “Tuyên thành, không phải là Tuyên Thành Quan sao?”Hắn đột nhiên ngậm miệng, cuống quýt che lấp: “Phu nhân, mạt tướng phải đi chuẩn bị lương thực, làm lỡ thời cơ tướng quân sẽ trách tội.” Sau đó chạy như bị chó dí.