Tác giả:

- Tôi muốn em làm bạn gái tôi. Phụt! Hải Lam đang uống nước thì bỗng dưng bị sặc vì quá sốc trước lời đề nghị của chàng trai ngồi đối diện. Đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên vẫn nhìn chăm chú về phía người nói, một lát sau mới đáp trả: - Anh nói nhầm người rồi. Nói rồi cô đứng dậy, bỏ đi trước. - Tôi không nhầm.- Chàng trai nhanh chóng bắt kịp theo sau, chụp lấy cánh tay của cô gái, và buông ra một câu. Lần thứ hai tròn xoe đôi mắt, ánh nhìn khó hiểu đẩy về phía đối phương. Hải Lam đang tự hỏi cô đã làm gì đắc tội với tên công tử này, mà suốt ngày hắn cứ bám riết lấy cô, trêu ghẹo cô, khiến cho việc học tập và làm việc thường ngày vô cùng khó khăn. Bạn bè, thầy cô mặc dù không có nói ra, nhưng ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Trong các tiểu thuyết Trung Quốc thường có câu: “Kiếp trước phải ngoảnh đầu lại nhìn nhau năm trăm lần, thì mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này.” Nói như vậy, chẳng lẽ kiếp trước cô và hắn đã ngoáy nhìn nhau đến gãy cả cổ luôn rồi sao. - Không cần thích…

Chương 42: Ngoại truyện 7

Trời Xanh, Biển Cũng XanhTác giả: PrimmieTruyện Ngôn Tình- Tôi muốn em làm bạn gái tôi. Phụt! Hải Lam đang uống nước thì bỗng dưng bị sặc vì quá sốc trước lời đề nghị của chàng trai ngồi đối diện. Đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên vẫn nhìn chăm chú về phía người nói, một lát sau mới đáp trả: - Anh nói nhầm người rồi. Nói rồi cô đứng dậy, bỏ đi trước. - Tôi không nhầm.- Chàng trai nhanh chóng bắt kịp theo sau, chụp lấy cánh tay của cô gái, và buông ra một câu. Lần thứ hai tròn xoe đôi mắt, ánh nhìn khó hiểu đẩy về phía đối phương. Hải Lam đang tự hỏi cô đã làm gì đắc tội với tên công tử này, mà suốt ngày hắn cứ bám riết lấy cô, trêu ghẹo cô, khiến cho việc học tập và làm việc thường ngày vô cùng khó khăn. Bạn bè, thầy cô mặc dù không có nói ra, nhưng ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Trong các tiểu thuyết Trung Quốc thường có câu: “Kiếp trước phải ngoảnh đầu lại nhìn nhau năm trăm lần, thì mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này.” Nói như vậy, chẳng lẽ kiếp trước cô và hắn đã ngoáy nhìn nhau đến gãy cả cổ luôn rồi sao. - Không cần thích… Lâm Khởi Minh năm nay đã ba tuổi, được ba mẹ dắt đi biển chơi. Cậu bé thích thú, vừa được tắm nắng, được nghịch cát, chơi đùa cùng sóng biển. Ba mẹ nói rằng biển rất rộng lớn, cũng như trời vậy.- Tiểu Minh sẽ luôn là trời biển của ba mẹ.Mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, cậu bé rất là thích. Ở trường mẫu giáo, cô có dạy, ba mẹ sinh thành và nuôi dưỡng con cái rất vất vả, công lao của cha mẹ rất to lớn và con cái phải luôn ghi nhớ. Bé Khởi Minh liền nói:- Ba mẹ cũng như trời biển đối với tiểu Minh.Cậu bé ba tuổi thông minh, lanh lợi, làm vợ chồng họ vô cùng tự hào. Lâm Hạo Thiên ôm bà xã đang mỉm cười vào lòng, ôn nhu nói:- Anh thật sự rất hạnh phúc.- Em cũng vậy.- Dựa vào người ông xã, Hải Lam khẽ đáp lời.- Hạo Thiên anh biết không, có một câu nói trong tiểu thuyết em đã từng đọc mà thấy rất đúng: “Cuộc đời em như một đường thẳng tắp chỉ vì gặp anh mà rẽ ngang.”Nếu anh không kiên trì với tình yêu của họ như thế thì chắc chắn hai người sẽ không có được như ngày hôm nay. Hạnh phúc đời này chính là do anh mang lại.- Ông xã.- Cô khẽ gọi.- Uh.- Anh nhìn cô đầy yêu thương và trìu mến.- Em yêu anh.- Cô hôn nhẹ lên má anh.Anh đang tràn ngập trong tình yêu, trong niềm vui bất tận mà cô mang đến, định quay sang đáp lại nụ hôn của cô thì bé Khởi Minh ở bên dưới đã níu lấy tay hai người:- Mẹ, mẹ, con cũng muốn hôn.Hải Lam vội bỏ chồng ra, ôm lấy con và hôn vào đôi má căng tròn, trắng hồng mịn màng của nó. Hạo Thiên thầm than nhẹ, chưa gì mà đã muốn giành cô với anh rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất vẫn là dỗ cô vợ bé nhỏ của anh nhanh chóng sinh thêm một đứa nhóc nữa chơi cùng tiểu Minh. Lúc có em rồi chắc thằng bé sẽ ít dành mẹ nó hơn và biết làm gương cho em hơn. Anh thầm cảm thán, phải chi giao được mấy nhóc cho ông bà chúng vài ngày để được cùng vợ yêu tận hưởng những ngày như hồi tuần trăng mật nhỉ? Anh thật sự nhớ cái khoảng trời riêng chỉ có hai người, nhưng nhìn hai mẹ con cô là lòng anh bất chợt lại thấy bình yên. Đối với anh bây giờ, họ chính là tất cả.Bầu trời trong xanh, mặt biển cũng trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu những tia nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, lan tỏa vào lòng người. Phải từng một lần chứng kiến vầng dương trên biển, mới thật sự cảm nhận được là nó đẹp biết bao.

Lâm Khởi Minh năm nay đã ba tuổi, được ba mẹ dắt đi biển chơi. Cậu bé thích thú, vừa được tắm nắng, được nghịch cát, chơi đùa cùng sóng biển. Ba mẹ nói rằng biển rất rộng lớn, cũng như trời vậy.

- Tiểu Minh sẽ luôn là trời biển của ba mẹ.

Mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, cậu bé rất là thích. Ở trường mẫu giáo, cô có dạy, ba mẹ sinh thành và nuôi dưỡng con cái rất vất vả, công lao của cha mẹ rất to lớn và con cái phải luôn ghi nhớ. Bé Khởi Minh liền nói:

- Ba mẹ cũng như trời biển đối với tiểu Minh.

Cậu bé ba tuổi thông minh, lanh lợi, làm vợ chồng họ vô cùng tự hào. Lâm Hạo Thiên ôm bà xã đang mỉm cười vào lòng, ôn nhu nói:

- Anh thật sự rất hạnh phúc.

- Em cũng vậy.- Dựa vào người ông xã, Hải Lam khẽ đáp lời.- Hạo Thiên anh biết không, có một câu nói trong tiểu thuyết em đã từng đọc mà thấy rất đúng: “Cuộc đời em như một đường thẳng tắp chỉ vì gặp anh mà rẽ ngang.”

Nếu anh không kiên trì với tình yêu của họ như thế thì chắc chắn hai người sẽ không có được như ngày hôm nay. Hạnh phúc đời này chính là do anh mang lại.

- Ông xã.- Cô khẽ gọi.

- Uh.- Anh nhìn cô đầy yêu thương và trìu mến.

- Em yêu anh.- Cô hôn nhẹ lên má anh.

Anh đang tràn ngập trong tình yêu, trong niềm vui bất tận mà cô mang đến, định quay sang đáp lại nụ hôn của cô thì bé Khởi Minh ở bên dưới đã níu lấy tay hai người:

- Mẹ, mẹ, con cũng muốn hôn.

Hải Lam vội bỏ chồng ra, ôm lấy con và hôn vào đôi má căng tròn, trắng hồng mịn màng của nó. Hạo Thiên thầm than nhẹ, chưa gì mà đã muốn giành cô với anh rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất vẫn là dỗ cô vợ bé nhỏ của anh nhanh chóng sinh thêm một đứa nhóc nữa chơi cùng tiểu Minh. Lúc có em rồi chắc thằng bé sẽ ít dành mẹ nó hơn và biết làm gương cho em hơn. Anh thầm cảm thán, phải chi giao được mấy nhóc cho ông bà chúng vài ngày để được cùng vợ yêu tận hưởng những ngày như hồi tuần trăng mật nhỉ? Anh thật sự nhớ cái khoảng trời riêng chỉ có hai người, nhưng nhìn hai mẹ con cô là lòng anh bất chợt lại thấy bình yên. Đối với anh bây giờ, họ chính là tất cả.

Bầu trời trong xanh, mặt biển cũng trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu những tia nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, lan tỏa vào lòng người. Phải từng một lần chứng kiến vầng dương trên biển, mới thật sự cảm nhận được là nó đẹp biết bao.

Trời Xanh, Biển Cũng XanhTác giả: PrimmieTruyện Ngôn Tình- Tôi muốn em làm bạn gái tôi. Phụt! Hải Lam đang uống nước thì bỗng dưng bị sặc vì quá sốc trước lời đề nghị của chàng trai ngồi đối diện. Đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên vẫn nhìn chăm chú về phía người nói, một lát sau mới đáp trả: - Anh nói nhầm người rồi. Nói rồi cô đứng dậy, bỏ đi trước. - Tôi không nhầm.- Chàng trai nhanh chóng bắt kịp theo sau, chụp lấy cánh tay của cô gái, và buông ra một câu. Lần thứ hai tròn xoe đôi mắt, ánh nhìn khó hiểu đẩy về phía đối phương. Hải Lam đang tự hỏi cô đã làm gì đắc tội với tên công tử này, mà suốt ngày hắn cứ bám riết lấy cô, trêu ghẹo cô, khiến cho việc học tập và làm việc thường ngày vô cùng khó khăn. Bạn bè, thầy cô mặc dù không có nói ra, nhưng ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Trong các tiểu thuyết Trung Quốc thường có câu: “Kiếp trước phải ngoảnh đầu lại nhìn nhau năm trăm lần, thì mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này.” Nói như vậy, chẳng lẽ kiếp trước cô và hắn đã ngoáy nhìn nhau đến gãy cả cổ luôn rồi sao. - Không cần thích… Lâm Khởi Minh năm nay đã ba tuổi, được ba mẹ dắt đi biển chơi. Cậu bé thích thú, vừa được tắm nắng, được nghịch cát, chơi đùa cùng sóng biển. Ba mẹ nói rằng biển rất rộng lớn, cũng như trời vậy.- Tiểu Minh sẽ luôn là trời biển của ba mẹ.Mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, cậu bé rất là thích. Ở trường mẫu giáo, cô có dạy, ba mẹ sinh thành và nuôi dưỡng con cái rất vất vả, công lao của cha mẹ rất to lớn và con cái phải luôn ghi nhớ. Bé Khởi Minh liền nói:- Ba mẹ cũng như trời biển đối với tiểu Minh.Cậu bé ba tuổi thông minh, lanh lợi, làm vợ chồng họ vô cùng tự hào. Lâm Hạo Thiên ôm bà xã đang mỉm cười vào lòng, ôn nhu nói:- Anh thật sự rất hạnh phúc.- Em cũng vậy.- Dựa vào người ông xã, Hải Lam khẽ đáp lời.- Hạo Thiên anh biết không, có một câu nói trong tiểu thuyết em đã từng đọc mà thấy rất đúng: “Cuộc đời em như một đường thẳng tắp chỉ vì gặp anh mà rẽ ngang.”Nếu anh không kiên trì với tình yêu của họ như thế thì chắc chắn hai người sẽ không có được như ngày hôm nay. Hạnh phúc đời này chính là do anh mang lại.- Ông xã.- Cô khẽ gọi.- Uh.- Anh nhìn cô đầy yêu thương và trìu mến.- Em yêu anh.- Cô hôn nhẹ lên má anh.Anh đang tràn ngập trong tình yêu, trong niềm vui bất tận mà cô mang đến, định quay sang đáp lại nụ hôn của cô thì bé Khởi Minh ở bên dưới đã níu lấy tay hai người:- Mẹ, mẹ, con cũng muốn hôn.Hải Lam vội bỏ chồng ra, ôm lấy con và hôn vào đôi má căng tròn, trắng hồng mịn màng của nó. Hạo Thiên thầm than nhẹ, chưa gì mà đã muốn giành cô với anh rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất vẫn là dỗ cô vợ bé nhỏ của anh nhanh chóng sinh thêm một đứa nhóc nữa chơi cùng tiểu Minh. Lúc có em rồi chắc thằng bé sẽ ít dành mẹ nó hơn và biết làm gương cho em hơn. Anh thầm cảm thán, phải chi giao được mấy nhóc cho ông bà chúng vài ngày để được cùng vợ yêu tận hưởng những ngày như hồi tuần trăng mật nhỉ? Anh thật sự nhớ cái khoảng trời riêng chỉ có hai người, nhưng nhìn hai mẹ con cô là lòng anh bất chợt lại thấy bình yên. Đối với anh bây giờ, họ chính là tất cả.Bầu trời trong xanh, mặt biển cũng trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu những tia nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, lan tỏa vào lòng người. Phải từng một lần chứng kiến vầng dương trên biển, mới thật sự cảm nhận được là nó đẹp biết bao.

Chương 42: Ngoại truyện 7