“An An, cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận, một khi đã bước lên thảm đỏ thì hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi!” Lục Lục tận tình khuyên bảo cô dâu đang ngồi lặng im trên ghế. Cô dâu có làn da trắng mịn cộng với khuôn mặt thanh tú thật làm động lòng người. Vốn là một đôi mắt lanh lợi nhưng giờ phút này lại có chút vô hồn. Nghe lời bạn tốt nói, lông mày cô càng nhiều thêm mấy phần ảm đạm. “Tớ đã cân nhắc rồi. Anh Dịch Nam không có ở đây, tớ gả cho ai cũng như nhau cả thôi.” “Dịch Nam” hai chữ đã đủ làm cô không khống chế được muốn khóc. Khi xưa Dịch Nam từng nói, An An của chúng ta vẫn chỉ là đứa trẻ, chờ An An lớn lên anh Dịch Nam sẽ cưới cô ngay. Hiện tại, cô thật sự phải gả đi rồi… Nhưng thanh mai trúc mã của cô – anh Dịch Nam lại dùng toàn bộ tâm tư yêu đàn ông, nửa năm trước đã hoàn toàn rời khỏi nhân gian bỏ cô lại đây. Cô thống khổ nhắm mắt lại. “Đồ ngốc, sao có thể tự hủy hoại mình vậy chứ?” Lục Lục không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của cô. “Không sao.” Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhạt…
Chương 14-2
Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!Tác giả: Nhân Tử SamTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“An An, cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận, một khi đã bước lên thảm đỏ thì hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi!” Lục Lục tận tình khuyên bảo cô dâu đang ngồi lặng im trên ghế. Cô dâu có làn da trắng mịn cộng với khuôn mặt thanh tú thật làm động lòng người. Vốn là một đôi mắt lanh lợi nhưng giờ phút này lại có chút vô hồn. Nghe lời bạn tốt nói, lông mày cô càng nhiều thêm mấy phần ảm đạm. “Tớ đã cân nhắc rồi. Anh Dịch Nam không có ở đây, tớ gả cho ai cũng như nhau cả thôi.” “Dịch Nam” hai chữ đã đủ làm cô không khống chế được muốn khóc. Khi xưa Dịch Nam từng nói, An An của chúng ta vẫn chỉ là đứa trẻ, chờ An An lớn lên anh Dịch Nam sẽ cưới cô ngay. Hiện tại, cô thật sự phải gả đi rồi… Nhưng thanh mai trúc mã của cô – anh Dịch Nam lại dùng toàn bộ tâm tư yêu đàn ông, nửa năm trước đã hoàn toàn rời khỏi nhân gian bỏ cô lại đây. Cô thống khổ nhắm mắt lại. “Đồ ngốc, sao có thể tự hủy hoại mình vậy chứ?” Lục Lục không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của cô. “Không sao.” Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhạt… Bàn tay nhỏ bé đặt lên phần tay nắm, vừa định xoáy mở, cửa lại bị một lực bên ngoài đẩy ra….Johanne ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.Nơi đó, chứa đựng những tình cảm phức tạp làm trái tim cô không khỏi run rẩy.Môi Johanne hé ra, chưa kịp nói gì thì một cánh tay rắn chắc đã vòng qua, dùng sức ôm chặt người cô.Mặt cô úp vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông…Nhịp tim trầm ổn của anh vang bên tai cô. Không khí xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính nhàn nhạt mang theo mùi rượu đỏ tinh khiết.Khí tức như vậy, đầu độc làm con người ta say mê, thậm chí ngay cả việc dãy dụa cô cũng quên đi…Johanne chỉ kinh ngạc nằm cứng đờ trong ngực anh: “Quý Xuyên, anh uống rượu à?”Anh ta làm sao vậy?Tối nay, Quý Xuyên không được bình thường…Cô dãy dụa, muốn ngẩng đầu xem chuyện gì đã xảy ra, lại bị anh dùng lực ôm chặt trong ngực."Johanne, đừng nhúc nhích. . . . . ." Giọng nói trầm thấp trong đêm tối càng khiến lòng người sợ hãi: “Hãy để tôi ôm em một lát”Yêu cầu của anh rất thấp…Cho dù chỉ là ôm nhẹ thôi, nhưng cảm nhận được hơi ấm của cô, anh đã rất thỏa mãn…Một Quý Xuyên như vậy, bỏ ra bộ dạng kiêu căng và nguội lạnh thường ngày, nhiều thêm chút yếu ớt, thậm chí còn ăn nói khép nép.Johanne chưa từng thấy qua, lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót đau đớn.“Anh uống say rồi sao?” Cánh tay mảnh khảnh do dự dừng lại trên không, cuối cùng… nhẹ nhàng vỗ bờ vai anh.Cô cảm nhận được lưng anh cứng đờ lại."Ừ, có một chút." Quý Xuyên trả lời, giọng nói của anh không còn nặng nề như trước, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi.“Vậy để tôi đi lấy trà giải rượu, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé!” Không khí kì dị và mập mờ này làm nhịp tim cô loạn lên, ngay cả lời nói cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.Trầm ngâm một lát, anh buông lỏng tay ra.Rời khỏi ngực anh, cô cảm thấy khá lạnh vì chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh.Johanne nhìn anh, ánh mắt hai người hòa lẫn vào nhau.Tim cô, lại lỡ một nhịp đập.Johanne vội vã xoay người đi ra ngoài.Cô đóng cửa, tựa lưng vào tường hít một hơi thật sâu.Johanne thấy mình thật sự điên rồi. Nếu không, tại sao bây giờ lòng cô lại rối loạn như vậy?!Chỉnh cho hơi thở ổn định lại, cô mới bưng ly trà nóng vào phòng.Lúc đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng làm cô ngớ ngẩn.Quý Xuyên đã ngủ thiếp đi, đôi mắt khép lại, an tĩnh tựa vào ghế salon.Ánh đèn màu lam nhạt nhuộm lên thân hình cao to của anh, dáng vẻ thâm thúy thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ dạng cực kỳ bình thản.Lông mi dài an phận khép xuống, gương mặt không chút phòng bị lộ ra vẻ mệt mỏi, nhìn qua rất giống trẻ nhỏ.Một Quý Xuyên ngủ yên tĩnh vậy, lần đầu Johanne nhìn thấy, cô cảm thấy cực kỳ mới lạ.Khó có thể tưởng tượng, người lạnh lùng như anh cũng sẽ có một mặt khác.Johanne để trà qua một bên, rón rén rút tấm chăn từ trong tủ, đắp lên người anh.Có lẽ không khí tối nay quá nhu hòa, nên cô không cách nào đánh thức để anh trở về phòng mình như bình thường.Johanne xoay người, muốn chỉnh nhiệt độ trong phòng ấm lên. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, cô dừng lại động tác.Cũng không biết triệu chứng dị ứng của Quý Xuyên có khá lên không..Vén chăn lên, cô thận trọng cầm tay anh, nhìn cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới.Cánh tay rắn chắc vẫn còn nổi mẩn, nhưng so với tối hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm, không còn sưng đỏ như trước.Johanne hít sâu một hơi, buông anh ra, đứng dậy chuẩn bị tắt đèn.Bỗng cổ tay mảnh khảnh của Johanne bị nắm lại, cô không phản ứng kịp, hô nhỏ một tiếng rồi ngã nhào lên ngực Quý Xuyên.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên phần tay nắm, vừa định xoáy mở, cửa lại bị một lực bên ngoài đẩy ra….
Johanne ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
Nơi đó, chứa đựng những tình cảm phức tạp làm trái tim cô không khỏi run rẩy.
Môi Johanne hé ra, chưa kịp nói gì thì một cánh tay rắn chắc đã vòng qua, dùng sức ôm chặt người cô.
Mặt cô úp vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông…
Nhịp tim trầm ổn của anh vang bên tai cô. Không khí xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính nhàn nhạt mang theo mùi rượu đỏ tinh khiết.
Khí tức như vậy, đầu độc làm con người ta say mê, thậm chí ngay cả việc dãy dụa cô cũng quên đi…
Johanne chỉ kinh ngạc nằm cứng đờ trong ngực anh: “Quý Xuyên, anh uống rượu à?”
Anh ta làm sao vậy?
Tối nay, Quý Xuyên không được bình thường…
Cô dãy dụa, muốn ngẩng đầu xem chuyện gì đã xảy ra, lại bị anh dùng lực ôm chặt trong ngực.
"Johanne, đừng nhúc nhích. . . . . ." Giọng nói trầm thấp trong đêm tối càng khiến lòng người sợ hãi: “Hãy để tôi ôm em một lát”
Yêu cầu của anh rất thấp…
Cho dù chỉ là ôm nhẹ thôi, nhưng cảm nhận được hơi ấm của cô, anh đã rất thỏa mãn…
Một Quý Xuyên như vậy, bỏ ra bộ dạng kiêu căng và nguội lạnh thường ngày, nhiều thêm chút yếu ớt, thậm chí còn ăn nói khép nép.
Johanne chưa từng thấy qua, lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót đau đớn.
“Anh uống say rồi sao?” Cánh tay mảnh khảnh do dự dừng lại trên không, cuối cùng… nhẹ nhàng vỗ bờ vai anh.
Cô cảm nhận được lưng anh cứng đờ lại.
"Ừ, có một chút." Quý Xuyên trả lời, giọng nói của anh không còn nặng nề như trước, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi.
“Vậy để tôi đi lấy trà giải rượu, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé!” Không khí kì dị và mập mờ này làm nhịp tim cô loạn lên, ngay cả lời nói cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.
Trầm ngâm một lát, anh buông lỏng tay ra.
Rời khỏi ngực anh, cô cảm thấy khá lạnh vì chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh.
Johanne nhìn anh, ánh mắt hai người hòa lẫn vào nhau.
Tim cô, lại lỡ một nhịp đập.
Johanne vội vã xoay người đi ra ngoài.
Cô đóng cửa, tựa lưng vào tường hít một hơi thật sâu.
Johanne thấy mình thật sự điên rồi. Nếu không, tại sao bây giờ lòng cô lại rối loạn như vậy?!
Chỉnh cho hơi thở ổn định lại, cô mới bưng ly trà nóng vào phòng.
Lúc đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng làm cô ngớ ngẩn.
Quý Xuyên đã ngủ thiếp đi, đôi mắt khép lại, an tĩnh tựa vào ghế salon.
Ánh đèn màu lam nhạt nhuộm lên thân hình cao to của anh, dáng vẻ thâm thúy thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ dạng cực kỳ bình thản.
Lông mi dài an phận khép xuống, gương mặt không chút phòng bị lộ ra vẻ mệt mỏi, nhìn qua rất giống trẻ nhỏ.
Một Quý Xuyên ngủ yên tĩnh vậy, lần đầu Johanne nhìn thấy, cô cảm thấy cực kỳ mới lạ.
Khó có thể tưởng tượng, người lạnh lùng như anh cũng sẽ có một mặt khác.
Johanne để trà qua một bên, rón rén rút tấm chăn từ trong tủ, đắp lên người anh.
Có lẽ không khí tối nay quá nhu hòa, nên cô không cách nào đánh thức để anh trở về phòng mình như bình thường.
Johanne xoay người, muốn chỉnh nhiệt độ trong phòng ấm lên. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, cô dừng lại động tác.
Cũng không biết triệu chứng dị ứng của Quý Xuyên có khá lên không..
Vén chăn lên, cô thận trọng cầm tay anh, nhìn cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới.
Cánh tay rắn chắc vẫn còn nổi mẩn, nhưng so với tối hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm, không còn sưng đỏ như trước.
Johanne hít sâu một hơi, buông anh ra, đứng dậy chuẩn bị tắt đèn.
Bỗng cổ tay mảnh khảnh của Johanne bị nắm lại, cô không phản ứng kịp, hô nhỏ một tiếng rồi ngã nhào lên ngực Quý Xuyên.
Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!Tác giả: Nhân Tử SamTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“An An, cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận, một khi đã bước lên thảm đỏ thì hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi!” Lục Lục tận tình khuyên bảo cô dâu đang ngồi lặng im trên ghế. Cô dâu có làn da trắng mịn cộng với khuôn mặt thanh tú thật làm động lòng người. Vốn là một đôi mắt lanh lợi nhưng giờ phút này lại có chút vô hồn. Nghe lời bạn tốt nói, lông mày cô càng nhiều thêm mấy phần ảm đạm. “Tớ đã cân nhắc rồi. Anh Dịch Nam không có ở đây, tớ gả cho ai cũng như nhau cả thôi.” “Dịch Nam” hai chữ đã đủ làm cô không khống chế được muốn khóc. Khi xưa Dịch Nam từng nói, An An của chúng ta vẫn chỉ là đứa trẻ, chờ An An lớn lên anh Dịch Nam sẽ cưới cô ngay. Hiện tại, cô thật sự phải gả đi rồi… Nhưng thanh mai trúc mã của cô – anh Dịch Nam lại dùng toàn bộ tâm tư yêu đàn ông, nửa năm trước đã hoàn toàn rời khỏi nhân gian bỏ cô lại đây. Cô thống khổ nhắm mắt lại. “Đồ ngốc, sao có thể tự hủy hoại mình vậy chứ?” Lục Lục không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của cô. “Không sao.” Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhạt… Bàn tay nhỏ bé đặt lên phần tay nắm, vừa định xoáy mở, cửa lại bị một lực bên ngoài đẩy ra….Johanne ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.Nơi đó, chứa đựng những tình cảm phức tạp làm trái tim cô không khỏi run rẩy.Môi Johanne hé ra, chưa kịp nói gì thì một cánh tay rắn chắc đã vòng qua, dùng sức ôm chặt người cô.Mặt cô úp vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông…Nhịp tim trầm ổn của anh vang bên tai cô. Không khí xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính nhàn nhạt mang theo mùi rượu đỏ tinh khiết.Khí tức như vậy, đầu độc làm con người ta say mê, thậm chí ngay cả việc dãy dụa cô cũng quên đi…Johanne chỉ kinh ngạc nằm cứng đờ trong ngực anh: “Quý Xuyên, anh uống rượu à?”Anh ta làm sao vậy?Tối nay, Quý Xuyên không được bình thường…Cô dãy dụa, muốn ngẩng đầu xem chuyện gì đã xảy ra, lại bị anh dùng lực ôm chặt trong ngực."Johanne, đừng nhúc nhích. . . . . ." Giọng nói trầm thấp trong đêm tối càng khiến lòng người sợ hãi: “Hãy để tôi ôm em một lát”Yêu cầu của anh rất thấp…Cho dù chỉ là ôm nhẹ thôi, nhưng cảm nhận được hơi ấm của cô, anh đã rất thỏa mãn…Một Quý Xuyên như vậy, bỏ ra bộ dạng kiêu căng và nguội lạnh thường ngày, nhiều thêm chút yếu ớt, thậm chí còn ăn nói khép nép.Johanne chưa từng thấy qua, lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót đau đớn.“Anh uống say rồi sao?” Cánh tay mảnh khảnh do dự dừng lại trên không, cuối cùng… nhẹ nhàng vỗ bờ vai anh.Cô cảm nhận được lưng anh cứng đờ lại."Ừ, có một chút." Quý Xuyên trả lời, giọng nói của anh không còn nặng nề như trước, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi.“Vậy để tôi đi lấy trà giải rượu, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé!” Không khí kì dị và mập mờ này làm nhịp tim cô loạn lên, ngay cả lời nói cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.Trầm ngâm một lát, anh buông lỏng tay ra.Rời khỏi ngực anh, cô cảm thấy khá lạnh vì chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh.Johanne nhìn anh, ánh mắt hai người hòa lẫn vào nhau.Tim cô, lại lỡ một nhịp đập.Johanne vội vã xoay người đi ra ngoài.Cô đóng cửa, tựa lưng vào tường hít một hơi thật sâu.Johanne thấy mình thật sự điên rồi. Nếu không, tại sao bây giờ lòng cô lại rối loạn như vậy?!Chỉnh cho hơi thở ổn định lại, cô mới bưng ly trà nóng vào phòng.Lúc đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng làm cô ngớ ngẩn.Quý Xuyên đã ngủ thiếp đi, đôi mắt khép lại, an tĩnh tựa vào ghế salon.Ánh đèn màu lam nhạt nhuộm lên thân hình cao to của anh, dáng vẻ thâm thúy thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ dạng cực kỳ bình thản.Lông mi dài an phận khép xuống, gương mặt không chút phòng bị lộ ra vẻ mệt mỏi, nhìn qua rất giống trẻ nhỏ.Một Quý Xuyên ngủ yên tĩnh vậy, lần đầu Johanne nhìn thấy, cô cảm thấy cực kỳ mới lạ.Khó có thể tưởng tượng, người lạnh lùng như anh cũng sẽ có một mặt khác.Johanne để trà qua một bên, rón rén rút tấm chăn từ trong tủ, đắp lên người anh.Có lẽ không khí tối nay quá nhu hòa, nên cô không cách nào đánh thức để anh trở về phòng mình như bình thường.Johanne xoay người, muốn chỉnh nhiệt độ trong phòng ấm lên. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, cô dừng lại động tác.Cũng không biết triệu chứng dị ứng của Quý Xuyên có khá lên không..Vén chăn lên, cô thận trọng cầm tay anh, nhìn cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới.Cánh tay rắn chắc vẫn còn nổi mẩn, nhưng so với tối hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm, không còn sưng đỏ như trước.Johanne hít sâu một hơi, buông anh ra, đứng dậy chuẩn bị tắt đèn.Bỗng cổ tay mảnh khảnh của Johanne bị nắm lại, cô không phản ứng kịp, hô nhỏ một tiếng rồi ngã nhào lên ngực Quý Xuyên.