Vào lúc 23h30', đã sắp đến nửa đêm, đường phố đã không còn nhiều người qua lại. Các ngôi nhà cũng đã tắt hết đèn và khóa chặt cửa chỉ còn lại 1 vài quán ăn nhỏ bên đường là đèn vẫn sáng. Đêm nay là 1 đêm rất lạ, trên bầu trời không hề có 1 ngôi sao nào chỉ có vầng trăng là đứng 1 mình ở đó. Nếu nhìn lên bầu trời lúc này sẽ không cảm thấy mặt trăng đẹp mà lại trông rất đáng sợ. Giữa không gian tĩnh lặng và đầy âm u đó có 1 chiếc siêu xe màu đen bóng loáng chạy vút qua làm phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Trên xe bỗng vang lên âm thanh: -"Ư...Ư...Ư...AAA...nhanh lên sắp chưa Vy Vy, tao sắp không chịu được nữa rồi... tao ra mất...AAA..." Trên khuôn mặt trắng nõn tròn trịa đầy mồ hôi, hàng lông mi dài, đen nhắm chặt lại, hàm răng trắng đều bấu chặt lấy đôi môi hồng xinh của cô ấy, muốn bao nhiêu thống khổ có bấy nhiêu thống khổ. :)2 :)2 -"Mày im đi nói nhiều quá, sắp rồi còn một chút nữa thôi, bình thường ít nói lắm mà sao giờ nói nhiều quá vậy. Để tao tập trung coi, 1 lát nữa là mày…
Chương 10: Tử Quỳnh ra đời (2)
Xuyên Qua Thời Không Hoá Giải Lời NguyềnTác giả: Chó ĐiênTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngVào lúc 23h30', đã sắp đến nửa đêm, đường phố đã không còn nhiều người qua lại. Các ngôi nhà cũng đã tắt hết đèn và khóa chặt cửa chỉ còn lại 1 vài quán ăn nhỏ bên đường là đèn vẫn sáng. Đêm nay là 1 đêm rất lạ, trên bầu trời không hề có 1 ngôi sao nào chỉ có vầng trăng là đứng 1 mình ở đó. Nếu nhìn lên bầu trời lúc này sẽ không cảm thấy mặt trăng đẹp mà lại trông rất đáng sợ. Giữa không gian tĩnh lặng và đầy âm u đó có 1 chiếc siêu xe màu đen bóng loáng chạy vút qua làm phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Trên xe bỗng vang lên âm thanh: -"Ư...Ư...Ư...AAA...nhanh lên sắp chưa Vy Vy, tao sắp không chịu được nữa rồi... tao ra mất...AAA..." Trên khuôn mặt trắng nõn tròn trịa đầy mồ hôi, hàng lông mi dài, đen nhắm chặt lại, hàm răng trắng đều bấu chặt lấy đôi môi hồng xinh của cô ấy, muốn bao nhiêu thống khổ có bấy nhiêu thống khổ. :)2 :)2 -"Mày im đi nói nhiều quá, sắp rồi còn một chút nữa thôi, bình thường ít nói lắm mà sao giờ nói nhiều quá vậy. Để tao tập trung coi, 1 lát nữa là mày… Vừa nói xong Linh Thủy Dược nhắm mắt và không còn hơi thở . Bạch Kì Minh bế con nói :-"Tên thật đẹp, nàng đúng là thiên tài"Bạch Kì Minh không nghe thấy nương tử của mình trả lời liền quay lại nhìn thì thấy Linh Thủy Dược đang nhắm mắt . Bạch Kì Minh cảm thấy rất sợ hãi nhưng ông vẫn hy vọng là nương tử của mình đang ngủ . Nhưng Bạch Kì Minh là cao thủ tu luyện nên ông đã không còn cảm nhận được hơi thở của Linh Thủy Dược . Ông đang rất lo lắng nhưng ông vẫn níu kéo một tia hy vọng . Bạch Kì Minh gấp gáp ông quát lên :-"Người đâu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi thái y" (chắc các bạn thắc mắc tại sao là thái y mà không phải đại phu . Vì ba của Tử Quỳnh là bạn thân của vua nên được vua ban thưởng thái y trong cung cho ông)Các nha hoàn vội vàng chạy đi tìm thái y, bỗng hạ thể của Linh Thủy Dược chảy rất nhiều màu nhưng màu này lại còn là màu đen . Bà mụ hốt hoảng chạy đến nhưng không thể cầm máu được . Khi thái y đến Bạch Kì Minh như phát điên chạy đến nắm chặt bả vai của thái y lắc mạnh :-"Thái y ngươi phải làm mọi cách để cứu được nương tử của ta, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi"Thái y chưa bao giờ thấy thừa tướng như vậy nên liền vội vã đến bắt mạch cho Linh Thủy Dược nhưng rồi thái y thở dài, lắc đầu :-"Phu nhân đã băng huyết mà chết . Còn phu nhân sở dĩ chảy huyết đen là do trúng độc lâu năm lâu năm mà ra . Lẽ ra phu nhân sẽ không phải vì sinh mà chết nhưng do trúng độc lâu năm mà cơ thể mới không chịu nổi mà băng huyết đến chết"Vừa nghe thái y nói, Bạch Kì Minh một kích chưởng bay cánh cửa, ông bây giờ thật sự rất tức giận vì có người dám hạ độc nương tử của ông . Bạch Kì Minh hỏi thái y :-"Ngươi mau nói xem đó là loại độc gì và tại sao những lần người khám cho nương tử ta lại không phát hiện ra"Thái y sợ hãi không dám mở miệng thì Bạch Kì Minh bỗng hét lên:-"Nói"Các nha hoàn, bà mụ và thái y sợ hãi quỳ rạp xuống đất . Thái y lấy tay lau mồ hôi nói :-"Bẩm thừa tướng đây là một loại độc rất lạ thần chưa nhìn thấy bao giờ . Những lần trước, do người hạ độc dùng liều lượng nhỏ không thể nhận ra nên hạ thần đành thất trách"Vừa nói thái y vừa run cầm cập không dám ngẩng đầu lên . Bạch Kì Minh tức giận quát :-"Bất tài, lui ra ngoài hết đi"Tất cả đều lui ra, trong phòng lúc này chỉ còn lại Bạch Kì Minh, Thượng Quan Mộc Linh và Tử Quỳnh . Bạch Kì Minh ngồi xuống bên mép giường nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của Linh Thủy Dược :-"Dược nhi ta đã không thể bảo vệ được cho nàng , là lỗi của ta . Nàng hãy an nghỉ đi ta sẽ thay nàng yêu thương, chăm sóc và bảo vệ con của chúng ta thật tốt, ta sẽ không để bất cứ ai đụng đến một cọng tóc của Tử Quỳnh, ta hứa . Và ta sẽ tìm ra người đã hạ độc nàng, báo thù cho nàng . Ta sẽ khiến người đó SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT"
Vừa nói xong Linh Thủy Dược nhắm mắt và không còn hơi thở . Bạch Kì Minh bế con nói :
-"Tên thật đẹp, nàng đúng là thiên tài"
Bạch Kì Minh không nghe thấy nương tử của mình trả lời liền quay lại nhìn thì thấy Linh Thủy Dược đang nhắm mắt . Bạch Kì Minh cảm thấy rất sợ hãi nhưng ông vẫn hy vọng là nương tử của mình đang ngủ . Nhưng Bạch Kì Minh là cao thủ tu luyện nên ông đã không còn cảm nhận được hơi thở của Linh Thủy Dược . Ông đang rất lo lắng nhưng ông vẫn níu kéo một tia hy vọng . Bạch Kì Minh gấp gáp ông quát lên :
-"Người đâu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi thái y" (chắc các bạn thắc mắc tại sao là thái y mà không phải đại phu . Vì ba của Tử Quỳnh là bạn thân của vua nên được vua ban thưởng thái y trong cung cho ông)
Các nha hoàn vội vàng chạy đi tìm thái y, bỗng hạ thể của Linh Thủy Dược chảy rất nhiều màu nhưng màu này lại còn là màu đen . Bà mụ hốt hoảng chạy đến nhưng không thể cầm máu được . Khi thái y đến Bạch Kì Minh như phát điên chạy đến nắm chặt bả vai của thái y lắc mạnh :
-"Thái y ngươi phải làm mọi cách để cứu được nương tử của ta, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi"
Thái y chưa bao giờ thấy thừa tướng như vậy nên liền vội vã đến bắt mạch cho Linh Thủy Dược nhưng rồi thái y thở dài, lắc đầu :
-"Phu nhân đã băng huyết mà chết . Còn phu nhân sở dĩ chảy huyết đen là do trúng độc lâu năm lâu năm mà ra . Lẽ ra phu nhân sẽ không phải vì sinh mà chết nhưng do trúng độc lâu năm mà cơ thể mới không chịu nổi mà băng huyết đến chết"
Vừa nghe thái y nói, Bạch Kì Minh một kích chưởng bay cánh cửa, ông bây giờ thật sự rất tức giận vì có người dám hạ độc nương tử của ông . Bạch Kì Minh hỏi thái y :
-"Ngươi mau nói xem đó là loại độc gì và tại sao những lần người khám cho nương tử ta lại không phát hiện ra"
Thái y sợ hãi không dám mở miệng thì Bạch Kì Minh bỗng hét lên:
-"Nói"
Các nha hoàn, bà mụ và thái y sợ hãi quỳ rạp xuống đất . Thái y lấy tay lau mồ hôi nói :
-"Bẩm thừa tướng đây là một loại độc rất lạ thần chưa nhìn thấy bao giờ . Những lần trước, do người hạ độc dùng liều lượng nhỏ không thể nhận ra nên hạ thần đành thất trách"
Vừa nói thái y vừa run cầm cập không dám ngẩng đầu lên . Bạch Kì Minh tức giận quát :
-"Bất tài, lui ra ngoài hết đi"
Tất cả đều lui ra, trong phòng lúc này chỉ còn lại Bạch Kì Minh, Thượng Quan Mộc Linh và Tử Quỳnh . Bạch Kì Minh ngồi xuống bên mép giường nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của Linh Thủy Dược :
-"Dược nhi ta đã không thể bảo vệ được cho nàng , là lỗi của ta . Nàng hãy an nghỉ đi ta sẽ thay nàng yêu thương, chăm sóc và bảo vệ con của chúng ta thật tốt, ta sẽ không để bất cứ ai đụng đến một cọng tóc của Tử Quỳnh, ta hứa . Và ta sẽ tìm ra người đã hạ độc nàng, báo thù cho nàng . Ta sẽ khiến người đó SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT"
Xuyên Qua Thời Không Hoá Giải Lời NguyềnTác giả: Chó ĐiênTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngVào lúc 23h30', đã sắp đến nửa đêm, đường phố đã không còn nhiều người qua lại. Các ngôi nhà cũng đã tắt hết đèn và khóa chặt cửa chỉ còn lại 1 vài quán ăn nhỏ bên đường là đèn vẫn sáng. Đêm nay là 1 đêm rất lạ, trên bầu trời không hề có 1 ngôi sao nào chỉ có vầng trăng là đứng 1 mình ở đó. Nếu nhìn lên bầu trời lúc này sẽ không cảm thấy mặt trăng đẹp mà lại trông rất đáng sợ. Giữa không gian tĩnh lặng và đầy âm u đó có 1 chiếc siêu xe màu đen bóng loáng chạy vút qua làm phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Trên xe bỗng vang lên âm thanh: -"Ư...Ư...Ư...AAA...nhanh lên sắp chưa Vy Vy, tao sắp không chịu được nữa rồi... tao ra mất...AAA..." Trên khuôn mặt trắng nõn tròn trịa đầy mồ hôi, hàng lông mi dài, đen nhắm chặt lại, hàm răng trắng đều bấu chặt lấy đôi môi hồng xinh của cô ấy, muốn bao nhiêu thống khổ có bấy nhiêu thống khổ. :)2 :)2 -"Mày im đi nói nhiều quá, sắp rồi còn một chút nữa thôi, bình thường ít nói lắm mà sao giờ nói nhiều quá vậy. Để tao tập trung coi, 1 lát nữa là mày… Vừa nói xong Linh Thủy Dược nhắm mắt và không còn hơi thở . Bạch Kì Minh bế con nói :-"Tên thật đẹp, nàng đúng là thiên tài"Bạch Kì Minh không nghe thấy nương tử của mình trả lời liền quay lại nhìn thì thấy Linh Thủy Dược đang nhắm mắt . Bạch Kì Minh cảm thấy rất sợ hãi nhưng ông vẫn hy vọng là nương tử của mình đang ngủ . Nhưng Bạch Kì Minh là cao thủ tu luyện nên ông đã không còn cảm nhận được hơi thở của Linh Thủy Dược . Ông đang rất lo lắng nhưng ông vẫn níu kéo một tia hy vọng . Bạch Kì Minh gấp gáp ông quát lên :-"Người đâu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi thái y" (chắc các bạn thắc mắc tại sao là thái y mà không phải đại phu . Vì ba của Tử Quỳnh là bạn thân của vua nên được vua ban thưởng thái y trong cung cho ông)Các nha hoàn vội vàng chạy đi tìm thái y, bỗng hạ thể của Linh Thủy Dược chảy rất nhiều màu nhưng màu này lại còn là màu đen . Bà mụ hốt hoảng chạy đến nhưng không thể cầm máu được . Khi thái y đến Bạch Kì Minh như phát điên chạy đến nắm chặt bả vai của thái y lắc mạnh :-"Thái y ngươi phải làm mọi cách để cứu được nương tử của ta, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi"Thái y chưa bao giờ thấy thừa tướng như vậy nên liền vội vã đến bắt mạch cho Linh Thủy Dược nhưng rồi thái y thở dài, lắc đầu :-"Phu nhân đã băng huyết mà chết . Còn phu nhân sở dĩ chảy huyết đen là do trúng độc lâu năm lâu năm mà ra . Lẽ ra phu nhân sẽ không phải vì sinh mà chết nhưng do trúng độc lâu năm mà cơ thể mới không chịu nổi mà băng huyết đến chết"Vừa nghe thái y nói, Bạch Kì Minh một kích chưởng bay cánh cửa, ông bây giờ thật sự rất tức giận vì có người dám hạ độc nương tử của ông . Bạch Kì Minh hỏi thái y :-"Ngươi mau nói xem đó là loại độc gì và tại sao những lần người khám cho nương tử ta lại không phát hiện ra"Thái y sợ hãi không dám mở miệng thì Bạch Kì Minh bỗng hét lên:-"Nói"Các nha hoàn, bà mụ và thái y sợ hãi quỳ rạp xuống đất . Thái y lấy tay lau mồ hôi nói :-"Bẩm thừa tướng đây là một loại độc rất lạ thần chưa nhìn thấy bao giờ . Những lần trước, do người hạ độc dùng liều lượng nhỏ không thể nhận ra nên hạ thần đành thất trách"Vừa nói thái y vừa run cầm cập không dám ngẩng đầu lên . Bạch Kì Minh tức giận quát :-"Bất tài, lui ra ngoài hết đi"Tất cả đều lui ra, trong phòng lúc này chỉ còn lại Bạch Kì Minh, Thượng Quan Mộc Linh và Tử Quỳnh . Bạch Kì Minh ngồi xuống bên mép giường nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của Linh Thủy Dược :-"Dược nhi ta đã không thể bảo vệ được cho nàng , là lỗi của ta . Nàng hãy an nghỉ đi ta sẽ thay nàng yêu thương, chăm sóc và bảo vệ con của chúng ta thật tốt, ta sẽ không để bất cứ ai đụng đến một cọng tóc của Tử Quỳnh, ta hứa . Và ta sẽ tìm ra người đã hạ độc nàng, báo thù cho nàng . Ta sẽ khiến người đó SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT"