Sau khi đỗ vào lớp 10A1 – lớp chuyên của trường cấp III Minh Dương, Thúy Quỳnh được ngồi với cô bạn thân đã học cùng cô suốt chín năm học trước. Đó là Anh Thư. Vì ở gần nhà nhau nên có bí mật gì Quỳnh cũng bị Thư moi cho bằng hết. Nhưng nhỏ không phải là người hay mách lẻo nên bí mật của hai đứa thì chỉ có hai chúng nó biết mà thôi ! Giờ giải lao tiết 1 … Quỳnh miên man suy nghĩ: “ Tại sao mình lại thích hắn nhỉ ? Hồi lớp 9, mình là một trong những người…ghét hắn nhất mà ! Tên Hoàng chết tiệt ”. Hoàng ! Đúng - người Quỳnh đã có cảm tình, nếu như không nói là iu ! “Bà cụ non, lại nhớ hắn hả ? Thôi, thôi, bà ơi ! Bà quên ngay “hắn” đi ! Nhìn hắn kìa, lũ con gái cứ bu đầy ra đấy như … như kiến ý ! Còn hắn thì cười toe toét như là cưa gái hahaha…” Anh Thư bỗng từ đâu chạy đén vỗ vai làm Quỳnh thót tim. “Bà biết gì mà nói !” “Làm sao tui không biết được !” Quỳnh ngớ người, rồi kéo Thư lại gần, thì thầm vào tai nhỏ : “Khe khẽ cái mồm bà thui! Tui không muốn ai biết chuyện này đâu !” “Vâng…
Chương 9
Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi MãiTác giả: Song NghiTruyện Ngôn TìnhSau khi đỗ vào lớp 10A1 – lớp chuyên của trường cấp III Minh Dương, Thúy Quỳnh được ngồi với cô bạn thân đã học cùng cô suốt chín năm học trước. Đó là Anh Thư. Vì ở gần nhà nhau nên có bí mật gì Quỳnh cũng bị Thư moi cho bằng hết. Nhưng nhỏ không phải là người hay mách lẻo nên bí mật của hai đứa thì chỉ có hai chúng nó biết mà thôi ! Giờ giải lao tiết 1 … Quỳnh miên man suy nghĩ: “ Tại sao mình lại thích hắn nhỉ ? Hồi lớp 9, mình là một trong những người…ghét hắn nhất mà ! Tên Hoàng chết tiệt ”. Hoàng ! Đúng - người Quỳnh đã có cảm tình, nếu như không nói là iu ! “Bà cụ non, lại nhớ hắn hả ? Thôi, thôi, bà ơi ! Bà quên ngay “hắn” đi ! Nhìn hắn kìa, lũ con gái cứ bu đầy ra đấy như … như kiến ý ! Còn hắn thì cười toe toét như là cưa gái hahaha…” Anh Thư bỗng từ đâu chạy đén vỗ vai làm Quỳnh thót tim. “Bà biết gì mà nói !” “Làm sao tui không biết được !” Quỳnh ngớ người, rồi kéo Thư lại gần, thì thầm vào tai nhỏ : “Khe khẽ cái mồm bà thui! Tui không muốn ai biết chuyện này đâu !” “Vâng… Buổi tối…Neversaygoodbye: cho tôi mượn bạn gái ông nha!Thoigiansetraloi: sao? Mượn?Neversaygoodbye: phải! đi dự tiệc cùng tôi thôi, tôi không muốn đi 1 mình…ông biết rồi đấy…Thoigiansetraloi: ừ…nhưng đừng đi quá xa là được, đừng cướp bạn gái tôi!Neversaygoodbye: rồi rồi ông yên tâm !Thoigiansetraloi: ừ. Vậy pye nhé!*Sáng hôm sau….Ánh nắng lọt qua cửa sổ, rơi xuống chiếc giường nơi có một “nàng công chúa” đang say giấc nồng. Hàng mi đen cong tự nhiên, đôi môi chúm chím đỏ mọng, khuôn mặt hồng hào, mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên trông như một thiên thần.“Dậy đi nào công chúa ơi! Nàng “nướng” hơi lâu rồi đó! 7h rồi!”Đôi hàng mi cong khẽ lay động. Đôi mắt lim dim từ từ hé mở. Hình ảnh Hoàng ngồi ngay bên cạnh đập vào mắt Quỳnh khiến cô giật nảy người, vội vã bật dậy.“Tớ đến đánh thức cậu mà! Làm gì sợ dữ vậy?”“Ừ....ừm…tớ có hơi bất ngờ thôi…”“Dậy đi còn chuẩn bị nữa!”“Chuẩn bị? Gì cơ?”“Minh đồng ý cho tớ mượn cậu rồi. Cậu sẽ đi cùng tớ đến dự tiệc.”“Nhưng vết thương của cậu. Cậu ổn không?”“Tớ nghĩ chính cậu mới là người không ổn với bộ dạng bây giờ đấy!” Hoàng cố nhịn cười, véo má cô.Quỳnh ngớ người. Đúng là đầu tóc cô lúc này không khác gì tổ quạ, mặt vẫn còn ngái ngủ. Trời ơi!!! Để Hoàng nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này thật mất mặt quá đi!!! >_.
Buổi tối…
Neversaygoodbye: cho tôi mượn bạn gái ông nha!
Thoigiansetraloi: sao? Mượn?
Neversaygoodbye: phải! đi dự tiệc cùng tôi thôi, tôi không muốn đi 1 mình…ông biết rồi đấy…
Thoigiansetraloi: ừ…nhưng đừng đi quá xa là được, đừng cướp bạn gái tôi!
Neversaygoodbye: rồi rồi ông yên tâm !
Thoigiansetraloi: ừ. Vậy pye nhé!
*Sáng hôm sau….
Ánh nắng lọt qua cửa sổ, rơi xuống chiếc giường nơi có một “nàng công chúa” đang say giấc nồng. Hàng mi đen cong tự nhiên, đôi môi chúm chím đỏ mọng, khuôn mặt hồng hào, mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên trông như một thiên thần.
“Dậy đi nào công chúa ơi! Nàng “nướng” hơi lâu rồi đó! 7h rồi!”
Đôi hàng mi cong khẽ lay động. Đôi mắt lim dim từ từ hé mở. Hình ảnh Hoàng ngồi ngay bên cạnh đập vào mắt Quỳnh khiến cô giật nảy người, vội vã bật dậy.
“Tớ đến đánh thức cậu mà! Làm gì sợ dữ vậy?”
“Ừ....ừm…tớ có hơi bất ngờ thôi…”
“Dậy đi còn chuẩn bị nữa!”
“Chuẩn bị? Gì cơ?”
“Minh đồng ý cho tớ mượn cậu rồi. Cậu sẽ đi cùng tớ đến dự tiệc.”
“Nhưng vết thương của cậu. Cậu ổn không?”
“Tớ nghĩ chính cậu mới là người không ổn với bộ dạng bây giờ đấy!” Hoàng cố nhịn cười, véo má cô.
Quỳnh ngớ người. Đúng là đầu tóc cô lúc này không khác gì tổ quạ, mặt vẫn còn ngái ngủ. Trời ơi!!! Để Hoàng nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này thật mất mặt quá đi!!! >_.
Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi MãiTác giả: Song NghiTruyện Ngôn TìnhSau khi đỗ vào lớp 10A1 – lớp chuyên của trường cấp III Minh Dương, Thúy Quỳnh được ngồi với cô bạn thân đã học cùng cô suốt chín năm học trước. Đó là Anh Thư. Vì ở gần nhà nhau nên có bí mật gì Quỳnh cũng bị Thư moi cho bằng hết. Nhưng nhỏ không phải là người hay mách lẻo nên bí mật của hai đứa thì chỉ có hai chúng nó biết mà thôi ! Giờ giải lao tiết 1 … Quỳnh miên man suy nghĩ: “ Tại sao mình lại thích hắn nhỉ ? Hồi lớp 9, mình là một trong những người…ghét hắn nhất mà ! Tên Hoàng chết tiệt ”. Hoàng ! Đúng - người Quỳnh đã có cảm tình, nếu như không nói là iu ! “Bà cụ non, lại nhớ hắn hả ? Thôi, thôi, bà ơi ! Bà quên ngay “hắn” đi ! Nhìn hắn kìa, lũ con gái cứ bu đầy ra đấy như … như kiến ý ! Còn hắn thì cười toe toét như là cưa gái hahaha…” Anh Thư bỗng từ đâu chạy đén vỗ vai làm Quỳnh thót tim. “Bà biết gì mà nói !” “Làm sao tui không biết được !” Quỳnh ngớ người, rồi kéo Thư lại gần, thì thầm vào tai nhỏ : “Khe khẽ cái mồm bà thui! Tui không muốn ai biết chuyện này đâu !” “Vâng… Buổi tối…Neversaygoodbye: cho tôi mượn bạn gái ông nha!Thoigiansetraloi: sao? Mượn?Neversaygoodbye: phải! đi dự tiệc cùng tôi thôi, tôi không muốn đi 1 mình…ông biết rồi đấy…Thoigiansetraloi: ừ…nhưng đừng đi quá xa là được, đừng cướp bạn gái tôi!Neversaygoodbye: rồi rồi ông yên tâm !Thoigiansetraloi: ừ. Vậy pye nhé!*Sáng hôm sau….Ánh nắng lọt qua cửa sổ, rơi xuống chiếc giường nơi có một “nàng công chúa” đang say giấc nồng. Hàng mi đen cong tự nhiên, đôi môi chúm chím đỏ mọng, khuôn mặt hồng hào, mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên trông như một thiên thần.“Dậy đi nào công chúa ơi! Nàng “nướng” hơi lâu rồi đó! 7h rồi!”Đôi hàng mi cong khẽ lay động. Đôi mắt lim dim từ từ hé mở. Hình ảnh Hoàng ngồi ngay bên cạnh đập vào mắt Quỳnh khiến cô giật nảy người, vội vã bật dậy.“Tớ đến đánh thức cậu mà! Làm gì sợ dữ vậy?”“Ừ....ừm…tớ có hơi bất ngờ thôi…”“Dậy đi còn chuẩn bị nữa!”“Chuẩn bị? Gì cơ?”“Minh đồng ý cho tớ mượn cậu rồi. Cậu sẽ đi cùng tớ đến dự tiệc.”“Nhưng vết thương của cậu. Cậu ổn không?”“Tớ nghĩ chính cậu mới là người không ổn với bộ dạng bây giờ đấy!” Hoàng cố nhịn cười, véo má cô.Quỳnh ngớ người. Đúng là đầu tóc cô lúc này không khác gì tổ quạ, mặt vẫn còn ngái ngủ. Trời ơi!!! Để Hoàng nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này thật mất mặt quá đi!!! >_.