Ánh hoàng hôn chiếu rọi hai cô gái thanh lệ tuyệt mỹ, đem thân hình mảnh khảnh của các nàng kéo đến thật dài. “Yên Nhi, ngươi xác định muốn nhận cuộc trao đổi này sao? Cổ Chi trên mặt khó nén nỗi lo lắng, bởi vì Tô Yên Nhi cũng không biết võ công, mà tìm tới tận nơi rồi không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì. Tô Yên Nhi không chút do dự gật đầu. “Ta không hiểu, từ đầu lời của sư phụ ngươi hoàn toàn không có nghe vào, nàng đã chết, ngươi cần gì…” Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Cổ Chi mới giật mình biết mình nói sai, “Thật xin lỗi, Yên Nhi.” Tô Yên Nhi nhất thời không nói gì nhưng lời của sư phụ nàng cũng không phải là không có nghe, chẳng qua là sư phụ dặn dò “Tuyệt đối không thể yêu bất kỳ nam nhân nào”, nàng lại hoàn toàn vi phạm. “Sư phụ đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, ta và ngươi đều là do một tay người nuôi dưỡng, ta không thể để cho người bị thế nhân quên lãng.” Hổ chết lưu da, người chết lưu danh đây là sư phụ khi còn sống vẫn thường nói. “Nhưng là sư phụ trước đã không còn bên…

Chương 40

Hoàng Thượng Tạo Tặc ThuyềnTác giả: Dương Quang Tình TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhÁnh hoàng hôn chiếu rọi hai cô gái thanh lệ tuyệt mỹ, đem thân hình mảnh khảnh của các nàng kéo đến thật dài. “Yên Nhi, ngươi xác định muốn nhận cuộc trao đổi này sao? Cổ Chi trên mặt khó nén nỗi lo lắng, bởi vì Tô Yên Nhi cũng không biết võ công, mà tìm tới tận nơi rồi không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì. Tô Yên Nhi không chút do dự gật đầu. “Ta không hiểu, từ đầu lời của sư phụ ngươi hoàn toàn không có nghe vào, nàng đã chết, ngươi cần gì…” Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Cổ Chi mới giật mình biết mình nói sai, “Thật xin lỗi, Yên Nhi.” Tô Yên Nhi nhất thời không nói gì nhưng lời của sư phụ nàng cũng không phải là không có nghe, chẳng qua là sư phụ dặn dò “Tuyệt đối không thể yêu bất kỳ nam nhân nào”, nàng lại hoàn toàn vi phạm. “Sư phụ đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, ta và ngươi đều là do một tay người nuôi dưỡng, ta không thể để cho người bị thế nhân quên lãng.” Hổ chết lưu da, người chết lưu danh đây là sư phụ khi còn sống vẫn thường nói. “Nhưng là sư phụ trước đã không còn bên… Lúc này, bọn họ đang ngồi kiệu tiếp tục xuôi về nam.“Chu gia!” Bởi vì đang vi phục xuất tuần, hắn muốn nàng gọi hắn là “Chu gia” mà không biết rằng đối với nàng mà nói, hai chữ này quen thuộc đến thế nào.“Chúng ta không phải là đến thành trấn nào cũng nên ở lại mấy ngày sao? Tại sao lại cả đường chỉ ngồi kiệu một lần xuôi về nam vậy?”“Vì sao hỏi vậy?” Hắn liếc nhìn nàng một cái.“Như vậy mới có cơ hội nhìn thấy hoặc nghe thấy có chuyện không tốt gì chứ?”“Ở dưới sự thống trị của trẫm, có chuyện gì không tốt?” Hắn mang theo giọng điệu nửa uy h**p mà hỏi ngược lại.“Ách——” nàng bị hỏi đến cứng họng.Lộ trình kế tiếp, nàng thông minh lựa chọn im miệng, mặc dù trong lòng nàng thật sự rất muốn hỏi hắn rốt cuộc là muốn đi như vậy mãi sao? Bọn họ có khi đi đường cả ban đêm ngay cả chi phí dùng khách sạn cũng giảm đi rất nhiều!Mãi cho đến khi nhìn thấy phong cảnh quen thuộc, nàng lúc này mới giật mình thì ra bọn họ đã tới Nam Kinh.Giống như là đã an bày tốt trước đó, hắn trực tiếp sai kiệu phu đem cỗ kiệu mang lên bến tàu, lấy một mảnh tơ lụa kim hoàng sắc hoa lệ làm màn che, khoảng chừng hai tầng nhìn vừa khí phái vừa không mất đi sự trang nhã mỹ lệ, thuyền hoa đã dừng ở một bên.Hai người đồng thời xuống kiệu, nàng mở to mắt nhìn cảnh sắc trước mắt. Có thể nói là cuộc đời nàng lần đầu tiên đi một con thuyền đẹp đến thế này, nàng không hề biết được đây là do Chu Hạo Hi khi quyết định vi phục xuất tuần Giang Nam đã chuẩn bị trước. Hắn sai người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ đóng ra con thuyền xinh đẹp này.“Có đẹp không?” Hắn mỉm cười nhìn nàng.“Ân.”“Thuyền này là do trẫm đặc biệt sai người làm ra.” Hắn lấy âm lượng chỉ có nàng nghe thấy được.Nàng đôi mắt đẹp rạng rỡ sáng lên, “Thật xinh đẹp a.”“Lên thuyền thôi chúng ta còn phải đi đón một người.”Hắn vừa nói vừa đi lên thuyền, nàng vội vàng đuổi theo.Kiệu phu đem toàn bộ hành lý của hai người đem lên thuyền sau đó cung kính hành lễ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.Trên thuyền nhìn mấy người chèo thuyền nàng cảm giác có chút không đúng, bất quá thấy Chu Hạo Hi đã đi vào bên trong thuyền hoa nàng không thể làm gì khác hơn là vội vàng theo vào. Nhìn ánh mắt của hắn ý bảo, nàng đem màn che bằng tơ lụa rủ xuống hoàn toàn ngăn cách phía bên ngoài.“Chu gia mới vừa nói còn muốn đi đón một người, là ai vậy?”Nàng tò mò hỏi, một bên là thoải mái ngồi trên ghế rót chén trà cho hắn.“Là hồng nhan tri kỷ của trẫm.”Nghe vậy, nàng cả người chấn động, chén sứ trên tay cũng làm đổ nước trà ra. Khi hắn nhướng mày hồ nghi nhìn nàng, nàng miễn cưỡng nặn ra nụ cười lấy khăn lau phần nước trà đổ ra tiếp tục rót trà, lúc này mới lo sợ bất an đem đến trước mặt hắn, hầu hạ hắn uống trà.Cầm lấy cái chén không trở lại trên bàn, lòng của nàng càng thêm thấp thỏm bất an. Hắn có mấy người hồng phấn tri kỷ đây?Nếu như ý hắn ám chỉ chính là nàng, thì thảm thật rồi?Nhưng nếu như hắn ám chỉ một hồng nhan tri kỷ khác, thì nàng không là chỉ có thảm thôi, mà còn sẽ đau lòng.

Lúc này, bọn họ đang ngồi kiệu tiếp tục xuôi về nam.

“Chu gia!” Bởi vì đang vi phục xuất tuần, hắn muốn nàng gọi hắn là “Chu gia” mà không biết rằng đối với nàng mà nói, hai chữ này quen thuộc đến thế nào.

“Chúng ta không phải là đến thành trấn nào cũng nên ở lại mấy ngày sao? Tại sao lại cả đường chỉ ngồi kiệu một lần xuôi về nam vậy?”

“Vì sao hỏi vậy?” Hắn liếc nhìn nàng một cái.

“Như vậy mới có cơ hội nhìn thấy hoặc nghe thấy có chuyện không tốt gì chứ?”

“Ở dưới sự thống trị của trẫm, có chuyện gì không tốt?” Hắn mang theo giọng điệu nửa uy h**p mà hỏi ngược lại.

“Ách——” nàng bị hỏi đến cứng họng.

Lộ trình kế tiếp, nàng thông minh lựa chọn im miệng, mặc dù trong lòng nàng thật sự rất muốn hỏi hắn rốt cuộc là muốn đi như vậy mãi sao? Bọn họ có khi đi đường cả ban đêm ngay cả chi phí dùng khách sạn cũng giảm đi rất nhiều!

Mãi cho đến khi nhìn thấy phong cảnh quen thuộc, nàng lúc này mới giật mình thì ra bọn họ đã tới Nam Kinh.

Giống như là đã an bày tốt trước đó, hắn trực tiếp sai kiệu phu đem cỗ kiệu mang lên bến tàu, lấy một mảnh tơ lụa kim hoàng sắc hoa lệ làm màn che, khoảng chừng hai tầng nhìn vừa khí phái vừa không mất đi sự trang nhã mỹ lệ, thuyền hoa đã dừng ở một bên.

Hai người đồng thời xuống kiệu, nàng mở to mắt nhìn cảnh sắc trước mắt. Có thể nói là cuộc đời nàng lần đầu tiên đi một con thuyền đẹp đến thế này, nàng không hề biết được đây là do Chu Hạo Hi khi quyết định vi phục xuất tuần Giang Nam đã chuẩn bị trước. Hắn sai người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ đóng ra con thuyền xinh đẹp này.

“Có đẹp không?” Hắn mỉm cười nhìn nàng.

“Ân.”

“Thuyền này là do trẫm đặc biệt sai người làm ra.” Hắn lấy âm lượng chỉ có nàng nghe thấy được.

Nàng đôi mắt đẹp rạng rỡ sáng lên, “Thật xinh đẹp a.”

“Lên thuyền thôi chúng ta còn phải đi đón một người.”

Hắn vừa nói vừa đi lên thuyền, nàng vội vàng đuổi theo.

Kiệu phu đem toàn bộ hành lý của hai người đem lên thuyền sau đó cung kính hành lễ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Trên thuyền nhìn mấy người chèo thuyền nàng cảm giác có chút không đúng, bất quá thấy Chu Hạo Hi đã đi vào bên trong thuyền hoa nàng không thể làm gì khác hơn là vội vàng theo vào. Nhìn ánh mắt của hắn ý bảo, nàng đem màn che bằng tơ lụa rủ xuống hoàn toàn ngăn cách phía bên ngoài.

“Chu gia mới vừa nói còn muốn đi đón một người, là ai vậy?”

Nàng tò mò hỏi, một bên là thoải mái ngồi trên ghế rót chén trà cho hắn.

“Là hồng nhan tri kỷ của trẫm.”

Nghe vậy, nàng cả người chấn động, chén sứ trên tay cũng làm đổ nước trà ra. Khi hắn nhướng mày hồ nghi nhìn nàng, nàng miễn cưỡng nặn ra nụ cười lấy khăn lau phần nước trà đổ ra tiếp tục rót trà, lúc này mới lo sợ bất an đem đến trước mặt hắn, hầu hạ hắn uống trà.

Cầm lấy cái chén không trở lại trên bàn, lòng của nàng càng thêm thấp thỏm bất an. Hắn có mấy người hồng phấn tri kỷ đây?

Nếu như ý hắn ám chỉ chính là nàng, thì thảm thật rồi?

Nhưng nếu như hắn ám chỉ một hồng nhan tri kỷ khác, thì nàng không là chỉ có thảm thôi, mà còn sẽ đau lòng.

Hoàng Thượng Tạo Tặc ThuyềnTác giả: Dương Quang Tình TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhÁnh hoàng hôn chiếu rọi hai cô gái thanh lệ tuyệt mỹ, đem thân hình mảnh khảnh của các nàng kéo đến thật dài. “Yên Nhi, ngươi xác định muốn nhận cuộc trao đổi này sao? Cổ Chi trên mặt khó nén nỗi lo lắng, bởi vì Tô Yên Nhi cũng không biết võ công, mà tìm tới tận nơi rồi không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì. Tô Yên Nhi không chút do dự gật đầu. “Ta không hiểu, từ đầu lời của sư phụ ngươi hoàn toàn không có nghe vào, nàng đã chết, ngươi cần gì…” Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Cổ Chi mới giật mình biết mình nói sai, “Thật xin lỗi, Yên Nhi.” Tô Yên Nhi nhất thời không nói gì nhưng lời của sư phụ nàng cũng không phải là không có nghe, chẳng qua là sư phụ dặn dò “Tuyệt đối không thể yêu bất kỳ nam nhân nào”, nàng lại hoàn toàn vi phạm. “Sư phụ đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, ta và ngươi đều là do một tay người nuôi dưỡng, ta không thể để cho người bị thế nhân quên lãng.” Hổ chết lưu da, người chết lưu danh đây là sư phụ khi còn sống vẫn thường nói. “Nhưng là sư phụ trước đã không còn bên… Lúc này, bọn họ đang ngồi kiệu tiếp tục xuôi về nam.“Chu gia!” Bởi vì đang vi phục xuất tuần, hắn muốn nàng gọi hắn là “Chu gia” mà không biết rằng đối với nàng mà nói, hai chữ này quen thuộc đến thế nào.“Chúng ta không phải là đến thành trấn nào cũng nên ở lại mấy ngày sao? Tại sao lại cả đường chỉ ngồi kiệu một lần xuôi về nam vậy?”“Vì sao hỏi vậy?” Hắn liếc nhìn nàng một cái.“Như vậy mới có cơ hội nhìn thấy hoặc nghe thấy có chuyện không tốt gì chứ?”“Ở dưới sự thống trị của trẫm, có chuyện gì không tốt?” Hắn mang theo giọng điệu nửa uy h**p mà hỏi ngược lại.“Ách——” nàng bị hỏi đến cứng họng.Lộ trình kế tiếp, nàng thông minh lựa chọn im miệng, mặc dù trong lòng nàng thật sự rất muốn hỏi hắn rốt cuộc là muốn đi như vậy mãi sao? Bọn họ có khi đi đường cả ban đêm ngay cả chi phí dùng khách sạn cũng giảm đi rất nhiều!Mãi cho đến khi nhìn thấy phong cảnh quen thuộc, nàng lúc này mới giật mình thì ra bọn họ đã tới Nam Kinh.Giống như là đã an bày tốt trước đó, hắn trực tiếp sai kiệu phu đem cỗ kiệu mang lên bến tàu, lấy một mảnh tơ lụa kim hoàng sắc hoa lệ làm màn che, khoảng chừng hai tầng nhìn vừa khí phái vừa không mất đi sự trang nhã mỹ lệ, thuyền hoa đã dừng ở một bên.Hai người đồng thời xuống kiệu, nàng mở to mắt nhìn cảnh sắc trước mắt. Có thể nói là cuộc đời nàng lần đầu tiên đi một con thuyền đẹp đến thế này, nàng không hề biết được đây là do Chu Hạo Hi khi quyết định vi phục xuất tuần Giang Nam đã chuẩn bị trước. Hắn sai người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ đóng ra con thuyền xinh đẹp này.“Có đẹp không?” Hắn mỉm cười nhìn nàng.“Ân.”“Thuyền này là do trẫm đặc biệt sai người làm ra.” Hắn lấy âm lượng chỉ có nàng nghe thấy được.Nàng đôi mắt đẹp rạng rỡ sáng lên, “Thật xinh đẹp a.”“Lên thuyền thôi chúng ta còn phải đi đón một người.”Hắn vừa nói vừa đi lên thuyền, nàng vội vàng đuổi theo.Kiệu phu đem toàn bộ hành lý của hai người đem lên thuyền sau đó cung kính hành lễ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.Trên thuyền nhìn mấy người chèo thuyền nàng cảm giác có chút không đúng, bất quá thấy Chu Hạo Hi đã đi vào bên trong thuyền hoa nàng không thể làm gì khác hơn là vội vàng theo vào. Nhìn ánh mắt của hắn ý bảo, nàng đem màn che bằng tơ lụa rủ xuống hoàn toàn ngăn cách phía bên ngoài.“Chu gia mới vừa nói còn muốn đi đón một người, là ai vậy?”Nàng tò mò hỏi, một bên là thoải mái ngồi trên ghế rót chén trà cho hắn.“Là hồng nhan tri kỷ của trẫm.”Nghe vậy, nàng cả người chấn động, chén sứ trên tay cũng làm đổ nước trà ra. Khi hắn nhướng mày hồ nghi nhìn nàng, nàng miễn cưỡng nặn ra nụ cười lấy khăn lau phần nước trà đổ ra tiếp tục rót trà, lúc này mới lo sợ bất an đem đến trước mặt hắn, hầu hạ hắn uống trà.Cầm lấy cái chén không trở lại trên bàn, lòng của nàng càng thêm thấp thỏm bất an. Hắn có mấy người hồng phấn tri kỷ đây?Nếu như ý hắn ám chỉ chính là nàng, thì thảm thật rồi?Nhưng nếu như hắn ám chỉ một hồng nhan tri kỷ khác, thì nàng không là chỉ có thảm thôi, mà còn sẽ đau lòng.

Chương 40