Ánh hoàng hôn chiếu rọi hai cô gái thanh lệ tuyệt mỹ, đem thân hình mảnh khảnh của các nàng kéo đến thật dài. “Yên Nhi, ngươi xác định muốn nhận cuộc trao đổi này sao? Cổ Chi trên mặt khó nén nỗi lo lắng, bởi vì Tô Yên Nhi cũng không biết võ công, mà tìm tới tận nơi rồi không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì. Tô Yên Nhi không chút do dự gật đầu. “Ta không hiểu, từ đầu lời của sư phụ ngươi hoàn toàn không có nghe vào, nàng đã chết, ngươi cần gì…” Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Cổ Chi mới giật mình biết mình nói sai, “Thật xin lỗi, Yên Nhi.” Tô Yên Nhi nhất thời không nói gì nhưng lời của sư phụ nàng cũng không phải là không có nghe, chẳng qua là sư phụ dặn dò “Tuyệt đối không thể yêu bất kỳ nam nhân nào”, nàng lại hoàn toàn vi phạm. “Sư phụ đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, ta và ngươi đều là do một tay người nuôi dưỡng, ta không thể để cho người bị thế nhân quên lãng.” Hổ chết lưu da, người chết lưu danh đây là sư phụ khi còn sống vẫn thường nói. “Nhưng là sư phụ trước đã không còn bên…
Chương 68
Hoàng Thượng Tạo Tặc ThuyềnTác giả: Dương Quang Tình TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhÁnh hoàng hôn chiếu rọi hai cô gái thanh lệ tuyệt mỹ, đem thân hình mảnh khảnh của các nàng kéo đến thật dài. “Yên Nhi, ngươi xác định muốn nhận cuộc trao đổi này sao? Cổ Chi trên mặt khó nén nỗi lo lắng, bởi vì Tô Yên Nhi cũng không biết võ công, mà tìm tới tận nơi rồi không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì. Tô Yên Nhi không chút do dự gật đầu. “Ta không hiểu, từ đầu lời của sư phụ ngươi hoàn toàn không có nghe vào, nàng đã chết, ngươi cần gì…” Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Cổ Chi mới giật mình biết mình nói sai, “Thật xin lỗi, Yên Nhi.” Tô Yên Nhi nhất thời không nói gì nhưng lời của sư phụ nàng cũng không phải là không có nghe, chẳng qua là sư phụ dặn dò “Tuyệt đối không thể yêu bất kỳ nam nhân nào”, nàng lại hoàn toàn vi phạm. “Sư phụ đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, ta và ngươi đều là do một tay người nuôi dưỡng, ta không thể để cho người bị thế nhân quên lãng.” Hổ chết lưu da, người chết lưu danh đây là sư phụ khi còn sống vẫn thường nói. “Nhưng là sư phụ trước đã không còn bên… Khó trách, nàng cảm thấy con thuyền này lại nhìn quen mắt đến vậy…!Lúc này, đối phương xoay người lại Tô Yên Nhi liếc mắt liền thấy xem ra người này bị bệnh nhiều ngày, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt có chút dọa người, nàng cả người chấn động chén cháo cầm trên tay không có cầm chắc, dĩ nhiên cũng làm rớt.“Cô nương, thật xin lỗi!” Gã sai vặt cho rằng là mình không có nhận tay lấy, luôn miệng nói xin lỗi.“Không!” Nàng thở gấp gáp một tiếng khuôn mặt trắng bệch, “Không phải tại ngươi, là ta không cẩn thận, công tử nhà ngươi hắn…”“Hắn lâm bệnh nặng, nghe nói là bởi vì một nữ nhân, đúng là hồng nhan họa thủy, bất quá cô nương không phải loại này…” Ý thức được mình nói cái gì, hắn lúng túng gãi gãi đầu, “Thật xin lỗi, ta không phải là ý tứ kia.”“Không sao, ta, ta lại đi múc chén cháo khác tới.” Nàng vội vàng vừa đi trở về không nhịn được liên tiếp quay đầu, nhưng hắn vẫn không có đem ánh mắt rơi vào trên người nàng…Đi rồi quay lại, trên tay nàng đang cầm thêm một chén cháo khác, lấy lên dũng khí cùng gã sai vặt nói. “Ta chỉ còn dư lại những thứ này, sợ không có cầm chắc lại đổ mất, hay là người để ta lên thuyền như vậy tương đối an toàn hơn?”“Vậy cũng tốt, cô nương cẩn thận đi lên một chút.”“Cám ơn.”Nàng cầm chén cháo thật chặt sau khi lên thuyền không cách nào khắc chế hai chân của mình đi tới trước người hắn.Nàng hốc mắt hơi đỏ lên. Hắn cách nàng gần như vậy, nàng cũng không thể đụng chạm…Nhưng nàng nhớ quá a, nàng như thế nào có thể quên hắn chứ?Nàng trong mắt lóe lên lên lệ quang. Hắn là làm sao lại không chiếu cố chính mình? Người bên cạnh hắn đâu? Làm sao lại có thể làm cho hắn bệnh đến suy yếu như vậy chứ?Ánh mắt của nàng hàm chứa nước mắt, đọng lại trên khóe mi, hướng tới nha hoàn nhận lấy chén cháo trên tay các nàng, cũng không phát giác gì, chẳng qua là nhìn hắn. Không hiểu, nàng thật không hiểu tại sao cặp mắt đen kia lại trống rỗng đến như thế?
Khó trách, nàng cảm thấy con thuyền này lại nhìn quen mắt đến vậy…!
Lúc này, đối phương xoay người lại Tô Yên Nhi liếc mắt liền thấy xem ra người này bị bệnh nhiều ngày, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt có chút dọa người, nàng cả người chấn động chén cháo cầm trên tay không có cầm chắc, dĩ nhiên cũng làm rớt.
“Cô nương, thật xin lỗi!” Gã sai vặt cho rằng là mình không có nhận tay lấy, luôn miệng nói xin lỗi.
“Không!” Nàng thở gấp gáp một tiếng khuôn mặt trắng bệch, “Không phải tại ngươi, là ta không cẩn thận, công tử nhà ngươi hắn…”
“Hắn lâm bệnh nặng, nghe nói là bởi vì một nữ nhân, đúng là hồng nhan họa thủy, bất quá cô nương không phải loại này…” Ý thức được mình nói cái gì, hắn lúng túng gãi gãi đầu, “Thật xin lỗi, ta không phải là ý tứ kia.”
“Không sao, ta, ta lại đi múc chén cháo khác tới.” Nàng vội vàng vừa đi trở về không nhịn được liên tiếp quay đầu, nhưng hắn vẫn không có đem ánh mắt rơi vào trên người nàng…
Đi rồi quay lại, trên tay nàng đang cầm thêm một chén cháo khác, lấy lên dũng khí cùng gã sai vặt nói. “Ta chỉ còn dư lại những thứ này, sợ không có cầm chắc lại đổ mất, hay là người để ta lên thuyền như vậy tương đối an toàn hơn?”
“Vậy cũng tốt, cô nương cẩn thận đi lên một chút.”
“Cám ơn.”
Nàng cầm chén cháo thật chặt sau khi lên thuyền không cách nào khắc chế hai chân của mình đi tới trước người hắn.
Nàng hốc mắt hơi đỏ lên. Hắn cách nàng gần như vậy, nàng cũng không thể đụng chạm…
Nhưng nàng nhớ quá a, nàng như thế nào có thể quên hắn chứ?
Nàng trong mắt lóe lên lên lệ quang. Hắn là làm sao lại không chiếu cố chính mình? Người bên cạnh hắn đâu? Làm sao lại có thể làm cho hắn bệnh đến suy yếu như vậy chứ?
Ánh mắt của nàng hàm chứa nước mắt, đọng lại trên khóe mi, hướng tới nha hoàn nhận lấy chén cháo trên tay các nàng, cũng không phát giác gì, chẳng qua là nhìn hắn. Không hiểu, nàng thật không hiểu tại sao cặp mắt đen kia lại trống rỗng đến như thế?
Hoàng Thượng Tạo Tặc ThuyềnTác giả: Dương Quang Tình TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhÁnh hoàng hôn chiếu rọi hai cô gái thanh lệ tuyệt mỹ, đem thân hình mảnh khảnh của các nàng kéo đến thật dài. “Yên Nhi, ngươi xác định muốn nhận cuộc trao đổi này sao? Cổ Chi trên mặt khó nén nỗi lo lắng, bởi vì Tô Yên Nhi cũng không biết võ công, mà tìm tới tận nơi rồi không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì. Tô Yên Nhi không chút do dự gật đầu. “Ta không hiểu, từ đầu lời của sư phụ ngươi hoàn toàn không có nghe vào, nàng đã chết, ngươi cần gì…” Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Cổ Chi mới giật mình biết mình nói sai, “Thật xin lỗi, Yên Nhi.” Tô Yên Nhi nhất thời không nói gì nhưng lời của sư phụ nàng cũng không phải là không có nghe, chẳng qua là sư phụ dặn dò “Tuyệt đối không thể yêu bất kỳ nam nhân nào”, nàng lại hoàn toàn vi phạm. “Sư phụ đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, ta và ngươi đều là do một tay người nuôi dưỡng, ta không thể để cho người bị thế nhân quên lãng.” Hổ chết lưu da, người chết lưu danh đây là sư phụ khi còn sống vẫn thường nói. “Nhưng là sư phụ trước đã không còn bên… Khó trách, nàng cảm thấy con thuyền này lại nhìn quen mắt đến vậy…!Lúc này, đối phương xoay người lại Tô Yên Nhi liếc mắt liền thấy xem ra người này bị bệnh nhiều ngày, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt có chút dọa người, nàng cả người chấn động chén cháo cầm trên tay không có cầm chắc, dĩ nhiên cũng làm rớt.“Cô nương, thật xin lỗi!” Gã sai vặt cho rằng là mình không có nhận tay lấy, luôn miệng nói xin lỗi.“Không!” Nàng thở gấp gáp một tiếng khuôn mặt trắng bệch, “Không phải tại ngươi, là ta không cẩn thận, công tử nhà ngươi hắn…”“Hắn lâm bệnh nặng, nghe nói là bởi vì một nữ nhân, đúng là hồng nhan họa thủy, bất quá cô nương không phải loại này…” Ý thức được mình nói cái gì, hắn lúng túng gãi gãi đầu, “Thật xin lỗi, ta không phải là ý tứ kia.”“Không sao, ta, ta lại đi múc chén cháo khác tới.” Nàng vội vàng vừa đi trở về không nhịn được liên tiếp quay đầu, nhưng hắn vẫn không có đem ánh mắt rơi vào trên người nàng…Đi rồi quay lại, trên tay nàng đang cầm thêm một chén cháo khác, lấy lên dũng khí cùng gã sai vặt nói. “Ta chỉ còn dư lại những thứ này, sợ không có cầm chắc lại đổ mất, hay là người để ta lên thuyền như vậy tương đối an toàn hơn?”“Vậy cũng tốt, cô nương cẩn thận đi lên một chút.”“Cám ơn.”Nàng cầm chén cháo thật chặt sau khi lên thuyền không cách nào khắc chế hai chân của mình đi tới trước người hắn.Nàng hốc mắt hơi đỏ lên. Hắn cách nàng gần như vậy, nàng cũng không thể đụng chạm…Nhưng nàng nhớ quá a, nàng như thế nào có thể quên hắn chứ?Nàng trong mắt lóe lên lên lệ quang. Hắn là làm sao lại không chiếu cố chính mình? Người bên cạnh hắn đâu? Làm sao lại có thể làm cho hắn bệnh đến suy yếu như vậy chứ?Ánh mắt của nàng hàm chứa nước mắt, đọng lại trên khóe mi, hướng tới nha hoàn nhận lấy chén cháo trên tay các nàng, cũng không phát giác gì, chẳng qua là nhìn hắn. Không hiểu, nàng thật không hiểu tại sao cặp mắt đen kia lại trống rỗng đến như thế?