Tác giả:

Ban đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới…

Chương 169: Trong Kế Có Kế (1)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… “Chạy? Chạy đi đâu chứ?” Hắc y nhân khẩn trương, ánh mắt kinh hoảng nhìn xung quanh.Càng làm hắn cảm thấy tuyệt vọng là những thứ có thể dùng để che đậy trong phòng đều đã bị đốt sạch, ngay cả khăn trải bàn cũng không còn!Tô Vãn cũng rất tuyệt vọng, nàng gấp đến mức đi tới đi lui trong phòng.Bỗng nhiên, nàng nhìn đến tủ quần áo vẫn chưa bị đốt kia, vẫy tay gọi hắc y nhân: “Mau! Mau trốn vào!”Hắc y nhân lúc này sớm đã kinh hoàng luống cuống, nhìn thấy tủ quần áo có thể trốn, không hề nghĩ ngợi đã chui ngay vào.Lúc này, người ở trong viện càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả Tô Tử An cũng bị kinh động, hắn lạnh mặt đi nhanh tới, nhìn thấy đám người rộn ràng nhốn nháo, quát: “Sao cứ vây quanh làm gì? Tam tiểu thư đâu?”Lý đội trưởng hành lễ với Tô Tử An, gấp gáp nói: “Tam tiểu thư hẳn là còn ở bên trong, mới vừa rồi còn phát ra tiếng thét.”“Lui về sau!” Tô Tử An quát lạnh một tiếng, chỉ dùng ba phần lực, tiếng rầm rập vang lên không dứt, sau đó cánh cửa bị đốt đến đỏ hỏn đã mở ra.Bên trong cánh cửa, Tô Vãn gấp đến mức thiếu chút nữa dậm chân.Nàng muốn lớn tiếng ngăn bọn họ lại, không muốn cho bọn họ tiến vào.Nhưng nàng lại nghĩ đến ngọn lửa càng lúc càng lớn, mình đến cùng cũng phải đi ra ngoài…Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau cánh cửa, Tô Vãn gấp đến mức không biết làm gì, nàng không kịp nghĩ, vèo một tiếng cũng nhảy vào tủ quần áo, ầm một cái đóng cửa lại.Lúc này, Tô Vãn lại phạm vào sai lầm giống hệt như khi nhảy vào hồ hoa sen lúc trước.Khi Tô Vãn làm việc thường sẽ nghĩ đến những việc có thể xảy ra sau đó, nhưng nàng lại chỉ có thể nghĩ đến khốn cảnh trước mắt, không thể nghĩ đến bước hai, bước ba sẽ phải đi như thế nào…Cho nên, nàng gặp bi kịch ngay.Cửa bị phá ầm ầm, bởi vì chấn động vô cùng mãnh liệt nên xà nhà yếu ớt không chịu đựng nổi nữa, đùng đùng rơi xuống.Rút dây động rừng.Chỉ nghe thấy tiếng vang kịch liệt vang lên, lửa b*n r* bốn phía.Cuối cùng, xà nhà thô to kia nện ngay vào tủ quần áo, hai người đang trốn bên trong bị đánh trúng không ngừng kêu khổ, đầu vựng mắt hoa, lỗ tai lùng bùng đầy tiếng gầm rú.Nhưng bi kịch của bọn họ lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.Ngay từ đầu Tô Vãn lựa chọn tủ quần áo này là vì vị trí của tủ quần áo cách khá xa so với đám lửa đang cháy, rất khó bị lửa đốt, nhưng sau khi tủ quần áo bị xà nhà đập trúng, lửa rất nhanh bám vào tủ, đốt cháy toàn bộ.Mà Tô Vãn và hắc y nhân đang trốn ở bên trong còn chưa phát hiện ra, bọn họ còn tưởng rằng bọn họ rất an toàn.Tô Tử An không biết mình sử dụng lực quá mạnh lúc đẩy cửa, còn mang đến phiền toái to tướng cho Tô Vãn, hắn đi vào, không ngừng quạt khói đen đang bay về phía mình, lớn tiếng gọi: “Vãn Nhi! Vãn Nhi! Mau ra đây!”Tuy rằng gần đây Tô Vãn lần lượt khiến Tô Tử An thất vọng, nhưng rốt cuộc máu mủ tình thâm, hơn nữa Tô Vãn vẫn luôn cố tình lấy lòng hắn, cho nên Tô Tử An đối với nàng vẫn còn một ít tình cảm cha con.Hắn sao có thể trơ mắt nhìn Tô Vãn xảy ra chuyện đâu?Cho nên, hắn và đám người Lý đội trưởng tiến vào nội thất, mỗi người đều không ngừng gọi tên Tô Vãn.Tình hình lửa cháy trong phòng đã khó có thể khống chế.Nơi nơi đều là lửa, nơi nơi đều là khói đặc.Khói đặc cuồn cuộn, khói lửa mịt mù, hơn nữa độ nóng vô cùng cao, đứng ở bên trong giống như đứng trong lồng hấp, nóng đến mức toàn thân đều ướt đẫm.Khói đen khiến đôi mắt của bọn họ cay xè chảy cả nước mắt, vô cùng khó chịu.“Vãn Nhi! Vãn Nhi!” Hắn không ngừng gọi tên Tô Vãn, trong lòng lại có chút bất an. Hay là… Vãn Nhi đã xảy ra chuyện?

“Chạy? Chạy đi đâu chứ?” Hắc y nhân khẩn trương, ánh mắt kinh hoảng nhìn xung quanh.

Càng làm hắn cảm thấy tuyệt vọng là những thứ có thể dùng để che đậy trong phòng đều đã bị đốt sạch, ngay cả khăn trải bàn cũng không còn!

Tô Vãn cũng rất tuyệt vọng, nàng gấp đến mức đi tới đi lui trong phòng.

Bỗng nhiên, nàng nhìn đến tủ quần áo vẫn chưa bị đốt kia, vẫy tay gọi hắc y nhân: “Mau! Mau trốn vào!”

Hắc y nhân lúc này sớm đã kinh hoàng luống cuống, nhìn thấy tủ quần áo có thể trốn, không hề nghĩ ngợi đã chui ngay vào.

Lúc này, người ở trong viện càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả Tô Tử An cũng bị kinh động, hắn lạnh mặt đi nhanh tới, nhìn thấy đám người rộn ràng nhốn nháo, quát: “Sao cứ vây quanh làm gì? Tam tiểu thư đâu?”

Lý đội trưởng hành lễ với Tô Tử An, gấp gáp nói: “Tam tiểu thư hẳn là còn ở bên trong, mới vừa rồi còn phát ra tiếng thét.”

“Lui về sau!” Tô Tử An quát lạnh một tiếng, chỉ dùng ba phần lực, tiếng rầm rập vang lên không dứt, sau đó cánh cửa bị đốt đến đỏ hỏn đã mở ra.

Bên trong cánh cửa, Tô Vãn gấp đến mức thiếu chút nữa dậm chân.

Nàng muốn lớn tiếng ngăn bọn họ lại, không muốn cho bọn họ tiến vào.

Nhưng nàng lại nghĩ đến ngọn lửa càng lúc càng lớn, mình đến cùng cũng phải đi ra ngoài…

Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau cánh cửa, Tô Vãn gấp đến mức không biết làm gì, nàng không kịp nghĩ, vèo một tiếng cũng nhảy vào tủ quần áo, ầm một cái đóng cửa lại.

Lúc này, Tô Vãn lại phạm vào sai lầm giống hệt như khi nhảy vào hồ hoa sen lúc trước.

Khi Tô Vãn làm việc thường sẽ nghĩ đến những việc có thể xảy ra sau đó, nhưng nàng lại chỉ có thể nghĩ đến khốn cảnh trước mắt, không thể nghĩ đến bước hai, bước ba sẽ phải đi như thế nào…

Cho nên, nàng gặp bi kịch ngay.

Cửa bị phá ầm ầm, bởi vì chấn động vô cùng mãnh liệt nên xà nhà yếu ớt không chịu đựng nổi nữa, đùng đùng rơi xuống.

Rút dây động rừng.

Chỉ nghe thấy tiếng vang kịch liệt vang lên, lửa b*n r* bốn phía.

Cuối cùng, xà nhà thô to kia nện ngay vào tủ quần áo, hai người đang trốn bên trong bị đánh trúng không ngừng kêu khổ, đầu vựng mắt hoa, lỗ tai lùng bùng đầy tiếng gầm rú.

Nhưng bi kịch của bọn họ lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.

Ngay từ đầu Tô Vãn lựa chọn tủ quần áo này là vì vị trí của tủ quần áo cách khá xa so với đám lửa đang cháy, rất khó bị lửa đốt, nhưng sau khi tủ quần áo bị xà nhà đập trúng, lửa rất nhanh bám vào tủ, đốt cháy toàn bộ.

Mà Tô Vãn và hắc y nhân đang trốn ở bên trong còn chưa phát hiện ra, bọn họ còn tưởng rằng bọn họ rất an toàn.

Tô Tử An không biết mình sử dụng lực quá mạnh lúc đẩy cửa, còn mang đến phiền toái to tướng cho Tô Vãn, hắn đi vào, không ngừng quạt khói đen đang bay về phía mình, lớn tiếng gọi: “Vãn Nhi! Vãn Nhi! Mau ra đây!”

Tuy rằng gần đây Tô Vãn lần lượt khiến Tô Tử An thất vọng, nhưng rốt cuộc máu mủ tình thâm, hơn nữa Tô Vãn vẫn luôn cố tình lấy lòng hắn, cho nên Tô Tử An đối với nàng vẫn còn một ít tình cảm cha con.

Hắn sao có thể trơ mắt nhìn Tô Vãn xảy ra chuyện đâu?

Cho nên, hắn và đám người Lý đội trưởng tiến vào nội thất, mỗi người đều không ngừng gọi tên Tô Vãn.

Tình hình lửa cháy trong phòng đã khó có thể khống chế.

Nơi nơi đều là lửa, nơi nơi đều là khói đặc.

Khói đặc cuồn cuộn, khói lửa mịt mù, hơn nữa độ nóng vô cùng cao, đứng ở bên trong giống như đứng trong lồng hấp, nóng đến mức toàn thân đều ướt đẫm.

Khói đen khiến đôi mắt của bọn họ cay xè chảy cả nước mắt, vô cùng khó chịu.

“Vãn Nhi! Vãn Nhi!” Hắn không ngừng gọi tên Tô Vãn, trong lòng lại có chút bất an. Hay là… Vãn Nhi đã xảy ra chuyện?

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… “Chạy? Chạy đi đâu chứ?” Hắc y nhân khẩn trương, ánh mắt kinh hoảng nhìn xung quanh.Càng làm hắn cảm thấy tuyệt vọng là những thứ có thể dùng để che đậy trong phòng đều đã bị đốt sạch, ngay cả khăn trải bàn cũng không còn!Tô Vãn cũng rất tuyệt vọng, nàng gấp đến mức đi tới đi lui trong phòng.Bỗng nhiên, nàng nhìn đến tủ quần áo vẫn chưa bị đốt kia, vẫy tay gọi hắc y nhân: “Mau! Mau trốn vào!”Hắc y nhân lúc này sớm đã kinh hoàng luống cuống, nhìn thấy tủ quần áo có thể trốn, không hề nghĩ ngợi đã chui ngay vào.Lúc này, người ở trong viện càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả Tô Tử An cũng bị kinh động, hắn lạnh mặt đi nhanh tới, nhìn thấy đám người rộn ràng nhốn nháo, quát: “Sao cứ vây quanh làm gì? Tam tiểu thư đâu?”Lý đội trưởng hành lễ với Tô Tử An, gấp gáp nói: “Tam tiểu thư hẳn là còn ở bên trong, mới vừa rồi còn phát ra tiếng thét.”“Lui về sau!” Tô Tử An quát lạnh một tiếng, chỉ dùng ba phần lực, tiếng rầm rập vang lên không dứt, sau đó cánh cửa bị đốt đến đỏ hỏn đã mở ra.Bên trong cánh cửa, Tô Vãn gấp đến mức thiếu chút nữa dậm chân.Nàng muốn lớn tiếng ngăn bọn họ lại, không muốn cho bọn họ tiến vào.Nhưng nàng lại nghĩ đến ngọn lửa càng lúc càng lớn, mình đến cùng cũng phải đi ra ngoài…Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau cánh cửa, Tô Vãn gấp đến mức không biết làm gì, nàng không kịp nghĩ, vèo một tiếng cũng nhảy vào tủ quần áo, ầm một cái đóng cửa lại.Lúc này, Tô Vãn lại phạm vào sai lầm giống hệt như khi nhảy vào hồ hoa sen lúc trước.Khi Tô Vãn làm việc thường sẽ nghĩ đến những việc có thể xảy ra sau đó, nhưng nàng lại chỉ có thể nghĩ đến khốn cảnh trước mắt, không thể nghĩ đến bước hai, bước ba sẽ phải đi như thế nào…Cho nên, nàng gặp bi kịch ngay.Cửa bị phá ầm ầm, bởi vì chấn động vô cùng mãnh liệt nên xà nhà yếu ớt không chịu đựng nổi nữa, đùng đùng rơi xuống.Rút dây động rừng.Chỉ nghe thấy tiếng vang kịch liệt vang lên, lửa b*n r* bốn phía.Cuối cùng, xà nhà thô to kia nện ngay vào tủ quần áo, hai người đang trốn bên trong bị đánh trúng không ngừng kêu khổ, đầu vựng mắt hoa, lỗ tai lùng bùng đầy tiếng gầm rú.Nhưng bi kịch của bọn họ lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.Ngay từ đầu Tô Vãn lựa chọn tủ quần áo này là vì vị trí của tủ quần áo cách khá xa so với đám lửa đang cháy, rất khó bị lửa đốt, nhưng sau khi tủ quần áo bị xà nhà đập trúng, lửa rất nhanh bám vào tủ, đốt cháy toàn bộ.Mà Tô Vãn và hắc y nhân đang trốn ở bên trong còn chưa phát hiện ra, bọn họ còn tưởng rằng bọn họ rất an toàn.Tô Tử An không biết mình sử dụng lực quá mạnh lúc đẩy cửa, còn mang đến phiền toái to tướng cho Tô Vãn, hắn đi vào, không ngừng quạt khói đen đang bay về phía mình, lớn tiếng gọi: “Vãn Nhi! Vãn Nhi! Mau ra đây!”Tuy rằng gần đây Tô Vãn lần lượt khiến Tô Tử An thất vọng, nhưng rốt cuộc máu mủ tình thâm, hơn nữa Tô Vãn vẫn luôn cố tình lấy lòng hắn, cho nên Tô Tử An đối với nàng vẫn còn một ít tình cảm cha con.Hắn sao có thể trơ mắt nhìn Tô Vãn xảy ra chuyện đâu?Cho nên, hắn và đám người Lý đội trưởng tiến vào nội thất, mỗi người đều không ngừng gọi tên Tô Vãn.Tình hình lửa cháy trong phòng đã khó có thể khống chế.Nơi nơi đều là lửa, nơi nơi đều là khói đặc.Khói đặc cuồn cuộn, khói lửa mịt mù, hơn nữa độ nóng vô cùng cao, đứng ở bên trong giống như đứng trong lồng hấp, nóng đến mức toàn thân đều ướt đẫm.Khói đen khiến đôi mắt của bọn họ cay xè chảy cả nước mắt, vô cùng khó chịu.“Vãn Nhi! Vãn Nhi!” Hắn không ngừng gọi tên Tô Vãn, trong lòng lại có chút bất an. Hay là… Vãn Nhi đã xảy ra chuyện?

Chương 169: Trong Kế Có Kế (1)