Tục ngữ có câu ‘có tật giật mình’, Thư Hoàn bất an đi trên đường phố không có chú ý dưới chân, ‘bốp’ một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế này rất không tao nhã... Có người nghe tiếng liếc mắt nhìn lại. Thư Hoàn nắm chặt túi tiền trong tay áo, bình tĩnh đứng dậy, người qua lại trên đường đi không nhiều lắm, nàng vứt một cái khăn tay thêu hình con vịt chơi đùa, vội vàng chạy đi. Lưu Chỉ Hàn thấy nàng mặt mũi thanh nhã, chủ động lên tiếng: "Cô nương, khăn tay của cô!" Hỏng rồi! Thư Hoàn xoay người lại, "Đừng quản nhiều... chuyện không đâu..." Nàng vừa dứt lời, Lưu Chỉ Hàn đã nhặt cái khăn tay nàng cố ý vứt đi lên. Chiếc giày thêu bị cô nương giẫm phải một đống ở dưới cái khăn tản ra hương vị mới mẻ mới ra lò. Cứt trâu? Lưu Chỉ Hàn sững sờ một lát, lại ngẩng đầu lên, nàng kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Văn Sơn nhìn lướt qua, dùng tay bóp lỗ mũi lại, "Công tử, mau ném đi." "Ồ." Đáy mắt Lưu Chỉ Hàn xẹt qua một chút đáng tiếc. Chiếc khăn thêu hai con vịt nghịch nước lại một lần nữa bị…
Chương 55
Bắt Tay Người Trộm BộiTác giả: Trà Đáo Mạt NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTục ngữ có câu ‘có tật giật mình’, Thư Hoàn bất an đi trên đường phố không có chú ý dưới chân, ‘bốp’ một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế này rất không tao nhã... Có người nghe tiếng liếc mắt nhìn lại. Thư Hoàn nắm chặt túi tiền trong tay áo, bình tĩnh đứng dậy, người qua lại trên đường đi không nhiều lắm, nàng vứt một cái khăn tay thêu hình con vịt chơi đùa, vội vàng chạy đi. Lưu Chỉ Hàn thấy nàng mặt mũi thanh nhã, chủ động lên tiếng: "Cô nương, khăn tay của cô!" Hỏng rồi! Thư Hoàn xoay người lại, "Đừng quản nhiều... chuyện không đâu..." Nàng vừa dứt lời, Lưu Chỉ Hàn đã nhặt cái khăn tay nàng cố ý vứt đi lên. Chiếc giày thêu bị cô nương giẫm phải một đống ở dưới cái khăn tản ra hương vị mới mẻ mới ra lò. Cứt trâu? Lưu Chỉ Hàn sững sờ một lát, lại ngẩng đầu lên, nàng kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Văn Sơn nhìn lướt qua, dùng tay bóp lỗ mũi lại, "Công tử, mau ném đi." "Ồ." Đáy mắt Lưu Chỉ Hàn xẹt qua một chút đáng tiếc. Chiếc khăn thêu hai con vịt nghịch nước lại một lần nữa bị… Không có. Update sau nếu có:P
Không có. Update sau nếu có:P
Bắt Tay Người Trộm BộiTác giả: Trà Đáo Mạt NiênTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTục ngữ có câu ‘có tật giật mình’, Thư Hoàn bất an đi trên đường phố không có chú ý dưới chân, ‘bốp’ một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế này rất không tao nhã... Có người nghe tiếng liếc mắt nhìn lại. Thư Hoàn nắm chặt túi tiền trong tay áo, bình tĩnh đứng dậy, người qua lại trên đường đi không nhiều lắm, nàng vứt một cái khăn tay thêu hình con vịt chơi đùa, vội vàng chạy đi. Lưu Chỉ Hàn thấy nàng mặt mũi thanh nhã, chủ động lên tiếng: "Cô nương, khăn tay của cô!" Hỏng rồi! Thư Hoàn xoay người lại, "Đừng quản nhiều... chuyện không đâu..." Nàng vừa dứt lời, Lưu Chỉ Hàn đã nhặt cái khăn tay nàng cố ý vứt đi lên. Chiếc giày thêu bị cô nương giẫm phải một đống ở dưới cái khăn tản ra hương vị mới mẻ mới ra lò. Cứt trâu? Lưu Chỉ Hàn sững sờ một lát, lại ngẩng đầu lên, nàng kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Văn Sơn nhìn lướt qua, dùng tay bóp lỗ mũi lại, "Công tử, mau ném đi." "Ồ." Đáy mắt Lưu Chỉ Hàn xẹt qua một chút đáng tiếc. Chiếc khăn thêu hai con vịt nghịch nước lại một lần nữa bị… Không có. Update sau nếu có:P