… Có một tiểu thành trấn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một thành trấn rất đặc sắc. Này đây Đông Tây, hai bên phố xá đều là trụ cột, trong đó chợ Đông nơi phố phường tối phồn hoa náo nhiệt, phàm là củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, vải dệt, lữ *** hay xa mã, toàn bộ đều ở chợ Đông, cần cái gì đều có cái đó. Vậy còn thành Tây? A, đó là nơi luyện thiết, luyện nhôm, luyện đồng, muốn đúc đao đúc kiếm, nồi, bát, muôi, bồn đều phải tìm đến thành Tây. Cho nên tổng kết lại, người ở thành Tây nhìn đến tuyệt nhiên không có loại người lương thiện, người ở chợ Đông lại náo nhiệt phi phàm. Bất quá nói nhiều như thế, cũng chưa phải là trọng điểm hôm nay. Trọng điểm hôm nay… nhìn thấy không, chính là người khiêng hai cái sọt trúc, chậm rãi từ đầu chợ Đông rao khắp ven đường cho đến cuối chợ, cuối cùng dừng lại ở đối diện một gian đậu hủ ***. Đúng vậy, hắn chính là nhân vật chính của chúng ta hôm nay, nhân xưng: “Mại Thái Lang”. Nói đến thân thế đáng thương của Mại Thái Lang, đủ…
Chương 19
Mại Thái LangTác giả: Băng ĐếTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ… Có một tiểu thành trấn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một thành trấn rất đặc sắc. Này đây Đông Tây, hai bên phố xá đều là trụ cột, trong đó chợ Đông nơi phố phường tối phồn hoa náo nhiệt, phàm là củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, vải dệt, lữ *** hay xa mã, toàn bộ đều ở chợ Đông, cần cái gì đều có cái đó. Vậy còn thành Tây? A, đó là nơi luyện thiết, luyện nhôm, luyện đồng, muốn đúc đao đúc kiếm, nồi, bát, muôi, bồn đều phải tìm đến thành Tây. Cho nên tổng kết lại, người ở thành Tây nhìn đến tuyệt nhiên không có loại người lương thiện, người ở chợ Đông lại náo nhiệt phi phàm. Bất quá nói nhiều như thế, cũng chưa phải là trọng điểm hôm nay. Trọng điểm hôm nay… nhìn thấy không, chính là người khiêng hai cái sọt trúc, chậm rãi từ đầu chợ Đông rao khắp ven đường cho đến cuối chợ, cuối cùng dừng lại ở đối diện một gian đậu hủ ***. Đúng vậy, hắn chính là nhân vật chính của chúng ta hôm nay, nhân xưng: “Mại Thái Lang”. Nói đến thân thế đáng thương của Mại Thái Lang, đủ… “Ta không sao, ta chính là ở trong rừng nhìn thấy một tiểu lão hổ bị thương, chảy rất nhiều máu, ta ôm hắn đi chữa trị nên trên người mới dính máu.”Khó trách khi giúp tiểu Yên lau chùi toàn thân, người không một vết thương.“Tiểu Yên, đáp ứng ta sau này đừng bao giờ chạy mất, ngươi biết ta lo lắng nhiều lắm không?”Thương đem tiểu Yên ôm trong ngực, thói quen lại hôn môi tiểu Yên.“Bởi vì ngươi xử oan ta, cũng không nghe ta giải thích.” Tiểu Yên bất mãn oán giận.“Đó là vì ta rất quan tâm ngươi, cho nên không nhịn được ghen tuông.” Thương nói ra tâm sự, chịu không được đỏ mặt.“A… Thương hảo đáng yêu a…”Tiểu Yên quay đầu nhéo nhéo hai má phiếm hồng của Thương, trong lòng ngòn ngọt, không nghĩ đến Thương bộ dạng anh tuấn thẹn thùng như thế nào đáng yêu vậy.Thương kéo tay tiểu Yên xuống, mê mẩn nhìn tiểu Yên đơn thuần khả ái, nhịn không được đem môi dán chặt, khêu gợi thần biện, hiểu lầm tiêu tan khiến tiểu Yên ngoan ngoãn nhận nụ hôn Thương.Nhìn tiểu Yên đáp trả nụ hôn, Thương quyết định phải để tiểu Yên thành người của hắn, tránh đêm dài lắm mộng, còn phải lo tiểu Yên ngon miệng sẽ bị tên nào gạt mất.“Tiểu Yên, chúng ta làm chuyện thoải mái được không?” Thương vẻ mặt như súc vật vô hại dụ dỗ đứa nhỏ là tiểu Yên.“Chuyện gì thoải mái?”Tiểu Yên vẻ mặt hiếu học, càng gợi thêm “ý xấu” nơi Thương.“Lát nữa, ngươi sẽ biết.”Thương cười cười thần bí, rồi lần thứ hai cướp lấy làn môi hồng nhuận tiểu Yên.Tiểu Yên thuận theo đáp lại Thương, Thương trong khi hôn tiểu Yên, tay bắt đầu dao động.“Ư… Thương…”Tiểu Yên bị Thương hôn đến tắt thở, Thương đành lưu luyến buông tha, khuôn mặt thiếu dưỡng khí của tiểu Yên đỏ bừng, càng khiến cả người thoạt nhìn thẹn thùng khả ái dụ nhân.Thương nhanh chóng thoát bỏ y phục cả hai, tiểu Yên không rõ Thương làm gì, tránh không được tò mò, hỏi.“Vì cái gì phải thoát… A…”Tiểu Yên hỏi còn chưa xong, miệng Thương liền khéo léo bao lấy ngọc hành đáng yêu, với cái này thì tiểu Yên đơn thuần cũng biết Thương muốn gì, dù sao người ta cũng từng kết hôn.“Thương… không cần như vậy, thực bẩn… Ân…”Tiểu Yên kháng cự, chính là quá mức thư thái, khiến cho chút lực kháng cự ấy biến thành hoan nghênh.“A a… Cáp ân…”Chỗ mẫn cảm truyền đến từng trận tê dại, khiến tiểu Yên than nhuyễn không thể chống cự, tùy ý để Thương muốn làm gì thì làm.“Nơi của tiểu Yên khả ái sao có thể bẩn.”Thương vươn đầu lưỡi ngọt duyệt đỉnh tiểu Yên, tay cũng chẳng nhàn hạ, thưởng thức, khẽ vuốt hai khỏa tiểu cầu non nớt, khiến tiểu Yên lại một trận run rẩy.Mới nếm thử cấm quả tiểu Yên, nơi Thương nhẹ nhàng hấp duyệt, tiết ra thứ tinh hoa tồn tích hai mươi năm, Thương không tránh né, hắn đem dịch thể l**m vào.“Hảo nga, mật nước tiểu Yên thực ngọt, tiểu Yên cũng nếm thử nào.” Thương hôn tiểu Yên, cái lưỡi linh hoạt trong miệng xảo trá xâm nhập cùng tiểu Yên đinh hương giao triền.
“Ta không sao, ta chính là ở trong rừng nhìn thấy một tiểu lão hổ bị thương, chảy rất nhiều máu, ta ôm hắn đi chữa trị nên trên người mới dính máu.”
Khó trách khi giúp tiểu Yên lau chùi toàn thân, người không một vết thương.
“Tiểu Yên, đáp ứng ta sau này đừng bao giờ chạy mất, ngươi biết ta lo lắng nhiều lắm không?”
Thương đem tiểu Yên ôm trong ngực, thói quen lại hôn môi tiểu Yên.
“Bởi vì ngươi xử oan ta, cũng không nghe ta giải thích.” Tiểu Yên bất mãn oán giận.
“Đó là vì ta rất quan tâm ngươi, cho nên không nhịn được ghen tuông.” Thương nói ra tâm sự, chịu không được đỏ mặt.
“A… Thương hảo đáng yêu a…”
Tiểu Yên quay đầu nhéo nhéo hai má phiếm hồng của Thương, trong lòng ngòn ngọt, không nghĩ đến Thương bộ dạng anh tuấn thẹn thùng như thế nào đáng yêu vậy.
Thương kéo tay tiểu Yên xuống, mê mẩn nhìn tiểu Yên đơn thuần khả ái, nhịn không được đem môi dán chặt, khêu gợi thần biện, hiểu lầm tiêu tan khiến tiểu Yên ngoan ngoãn nhận nụ hôn Thương.
Nhìn tiểu Yên đáp trả nụ hôn, Thương quyết định phải để tiểu Yên thành người của hắn, tránh đêm dài lắm mộng, còn phải lo tiểu Yên ngon miệng sẽ bị tên nào gạt mất.
“Tiểu Yên, chúng ta làm chuyện thoải mái được không?” Thương vẻ mặt như súc vật vô hại dụ dỗ đứa nhỏ là tiểu Yên.
“Chuyện gì thoải mái?”
Tiểu Yên vẻ mặt hiếu học, càng gợi thêm “ý xấu” nơi Thương.
“Lát nữa, ngươi sẽ biết.”
Thương cười cười thần bí, rồi lần thứ hai cướp lấy làn môi hồng nhuận tiểu Yên.
Tiểu Yên thuận theo đáp lại Thương, Thương trong khi hôn tiểu Yên, tay bắt đầu dao động.
“Ư… Thương…”
Tiểu Yên bị Thương hôn đến tắt thở, Thương đành lưu luyến buông tha, khuôn mặt thiếu dưỡng khí của tiểu Yên đỏ bừng, càng khiến cả người thoạt nhìn thẹn thùng khả ái dụ nhân.
Thương nhanh chóng thoát bỏ y phục cả hai, tiểu Yên không rõ Thương làm gì, tránh không được tò mò, hỏi.
“Vì cái gì phải thoát… A…”
Tiểu Yên hỏi còn chưa xong, miệng Thương liền khéo léo bao lấy ngọc hành đáng yêu, với cái này thì tiểu Yên đơn thuần cũng biết Thương muốn gì, dù sao người ta cũng từng kết hôn.
“Thương… không cần như vậy, thực bẩn… Ân…”
Tiểu Yên kháng cự, chính là quá mức thư thái, khiến cho chút lực kháng cự ấy biến thành hoan nghênh.
“A a… Cáp ân…”
Chỗ mẫn cảm truyền đến từng trận tê dại, khiến tiểu Yên than nhuyễn không thể chống cự, tùy ý để Thương muốn làm gì thì làm.
“Nơi của tiểu Yên khả ái sao có thể bẩn.”
Thương vươn đầu lưỡi ngọt duyệt đỉnh tiểu Yên, tay cũng chẳng nhàn hạ, thưởng thức, khẽ vuốt hai khỏa tiểu cầu non nớt, khiến tiểu Yên lại một trận run rẩy.
Mới nếm thử cấm quả tiểu Yên, nơi Thương nhẹ nhàng hấp duyệt, tiết ra thứ tinh hoa tồn tích hai mươi năm, Thương không tránh né, hắn đem dịch thể l**m vào.
“Hảo nga, mật nước tiểu Yên thực ngọt, tiểu Yên cũng nếm thử nào.” Thương hôn tiểu Yên, cái lưỡi linh hoạt trong miệng xảo trá xâm nhập cùng tiểu Yên đinh hương giao triền.
Mại Thái LangTác giả: Băng ĐếTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ… Có một tiểu thành trấn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một thành trấn rất đặc sắc. Này đây Đông Tây, hai bên phố xá đều là trụ cột, trong đó chợ Đông nơi phố phường tối phồn hoa náo nhiệt, phàm là củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, vải dệt, lữ *** hay xa mã, toàn bộ đều ở chợ Đông, cần cái gì đều có cái đó. Vậy còn thành Tây? A, đó là nơi luyện thiết, luyện nhôm, luyện đồng, muốn đúc đao đúc kiếm, nồi, bát, muôi, bồn đều phải tìm đến thành Tây. Cho nên tổng kết lại, người ở thành Tây nhìn đến tuyệt nhiên không có loại người lương thiện, người ở chợ Đông lại náo nhiệt phi phàm. Bất quá nói nhiều như thế, cũng chưa phải là trọng điểm hôm nay. Trọng điểm hôm nay… nhìn thấy không, chính là người khiêng hai cái sọt trúc, chậm rãi từ đầu chợ Đông rao khắp ven đường cho đến cuối chợ, cuối cùng dừng lại ở đối diện một gian đậu hủ ***. Đúng vậy, hắn chính là nhân vật chính của chúng ta hôm nay, nhân xưng: “Mại Thái Lang”. Nói đến thân thế đáng thương của Mại Thái Lang, đủ… “Ta không sao, ta chính là ở trong rừng nhìn thấy một tiểu lão hổ bị thương, chảy rất nhiều máu, ta ôm hắn đi chữa trị nên trên người mới dính máu.”Khó trách khi giúp tiểu Yên lau chùi toàn thân, người không một vết thương.“Tiểu Yên, đáp ứng ta sau này đừng bao giờ chạy mất, ngươi biết ta lo lắng nhiều lắm không?”Thương đem tiểu Yên ôm trong ngực, thói quen lại hôn môi tiểu Yên.“Bởi vì ngươi xử oan ta, cũng không nghe ta giải thích.” Tiểu Yên bất mãn oán giận.“Đó là vì ta rất quan tâm ngươi, cho nên không nhịn được ghen tuông.” Thương nói ra tâm sự, chịu không được đỏ mặt.“A… Thương hảo đáng yêu a…”Tiểu Yên quay đầu nhéo nhéo hai má phiếm hồng của Thương, trong lòng ngòn ngọt, không nghĩ đến Thương bộ dạng anh tuấn thẹn thùng như thế nào đáng yêu vậy.Thương kéo tay tiểu Yên xuống, mê mẩn nhìn tiểu Yên đơn thuần khả ái, nhịn không được đem môi dán chặt, khêu gợi thần biện, hiểu lầm tiêu tan khiến tiểu Yên ngoan ngoãn nhận nụ hôn Thương.Nhìn tiểu Yên đáp trả nụ hôn, Thương quyết định phải để tiểu Yên thành người của hắn, tránh đêm dài lắm mộng, còn phải lo tiểu Yên ngon miệng sẽ bị tên nào gạt mất.“Tiểu Yên, chúng ta làm chuyện thoải mái được không?” Thương vẻ mặt như súc vật vô hại dụ dỗ đứa nhỏ là tiểu Yên.“Chuyện gì thoải mái?”Tiểu Yên vẻ mặt hiếu học, càng gợi thêm “ý xấu” nơi Thương.“Lát nữa, ngươi sẽ biết.”Thương cười cười thần bí, rồi lần thứ hai cướp lấy làn môi hồng nhuận tiểu Yên.Tiểu Yên thuận theo đáp lại Thương, Thương trong khi hôn tiểu Yên, tay bắt đầu dao động.“Ư… Thương…”Tiểu Yên bị Thương hôn đến tắt thở, Thương đành lưu luyến buông tha, khuôn mặt thiếu dưỡng khí của tiểu Yên đỏ bừng, càng khiến cả người thoạt nhìn thẹn thùng khả ái dụ nhân.Thương nhanh chóng thoát bỏ y phục cả hai, tiểu Yên không rõ Thương làm gì, tránh không được tò mò, hỏi.“Vì cái gì phải thoát… A…”Tiểu Yên hỏi còn chưa xong, miệng Thương liền khéo léo bao lấy ngọc hành đáng yêu, với cái này thì tiểu Yên đơn thuần cũng biết Thương muốn gì, dù sao người ta cũng từng kết hôn.“Thương… không cần như vậy, thực bẩn… Ân…”Tiểu Yên kháng cự, chính là quá mức thư thái, khiến cho chút lực kháng cự ấy biến thành hoan nghênh.“A a… Cáp ân…”Chỗ mẫn cảm truyền đến từng trận tê dại, khiến tiểu Yên than nhuyễn không thể chống cự, tùy ý để Thương muốn làm gì thì làm.“Nơi của tiểu Yên khả ái sao có thể bẩn.”Thương vươn đầu lưỡi ngọt duyệt đỉnh tiểu Yên, tay cũng chẳng nhàn hạ, thưởng thức, khẽ vuốt hai khỏa tiểu cầu non nớt, khiến tiểu Yên lại một trận run rẩy.Mới nếm thử cấm quả tiểu Yên, nơi Thương nhẹ nhàng hấp duyệt, tiết ra thứ tinh hoa tồn tích hai mươi năm, Thương không tránh né, hắn đem dịch thể l**m vào.“Hảo nga, mật nước tiểu Yên thực ngọt, tiểu Yên cũng nếm thử nào.” Thương hôn tiểu Yên, cái lưỡi linh hoạt trong miệng xảo trá xâm nhập cùng tiểu Yên đinh hương giao triền.