"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này…
Chương 24: Nữ tử và vương tử (2)
Sửu Nữ Cũng Khuynh ThànhTác giả: Ẩn Hình Đích Xí BàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này… "Vương tử, để tiểu nữ chăm sóc ngài." Một cô gái dáng người quyến rũ, lắc lư như rắn uốn mình tiến vào.Tư Mã Phong chẳng nói một lời, chỉ bưng ly rượu quý nhấp môi, trong lòng như đang có điều nghĩ suy.Cô gái nọ thấy Tư Mã Phong chẳng nói chẳng rằng, liền đánh bạo đến trước mắt anh, hai tay bá lên cổ anh, dấn tấm thân kh*** g** sát vào người anh.Tư Mã Phong anh có dạng phụ nữ nào mà chưa thấy qua, nhưng họ chẳng đem lại cho anh một chút cảm giác. Anh nhìn cô gái dung mạo diễm lệ, trang sức hào nhoáng dát khắp người bên cạnh, cô ta so với bạch y nữ tử kia quả là một trời một vực. Ngay cả mùi hương nồng đậm trên người ả ta cũng khiến Tư Mã Phong anh thấy rất khó chịu, bất giác lại nhớ đến làn hương thoang thoảng trên người người con gái áo trắng kia."Cút xuống." Tư Mã Phong đẩy cô gái nọ xuống sàn, lạnh lùng cất tiếng.Cô gái kia sợ đến run rẩy, nhanh chóng đứng lên rồi khẽ đáp "Vâng." Xong lập tức lui ra."Thanh Sơn." Tư Mã Phong gọi người đang đứng ngoài cửa."Vương tử, người có gì căn dặn?" Mạc Thanh Sơn tức tốc bước vào."Tình hình việc kia sao rồi?""Hồi Vương tử, trước mắt chưa có tin tức gì." Theo Tư Mã Phong đã nhiều năm, Mạc Thanh Sơn chưa từng thấy người có hứng thú với cô gái nào như lần này. Đương nhiên anh biết bên cạnh Vương tử cô gái nào mà không có, chẳng lẽ người không chiếm được mới là người đẹp nhất sao.Nữ nhân ôi nữ nhân, sống trong cung từ nhỏ đến lớn, nào giai nhân, nào mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành đều chưa thấy qua, cũng có thể so anh và bạch y nữ tử kia giống như vịt con xấu xí so với thiên nga trắng vậy. "Thanh Sơn, ngươi có hay không từng thấy qua một loại khinh công có thể nhẹ nhàng nhảy lên, bay rất cao, hơn nữa còn bay rất xa?""Vương tử, tại hạ chưa từng thấy qua loại khinh công này, hiện tại khinh công thượng đẳng cũng chỉ có thể nhảy lên vài mét, nhưng không thể bay lên trời." Mạc Thanh Sơn chẳng rõ vì đâu Vương tử đột nhiên hứng thú với khinh công.Tuy không có nhưng anh thấy rõ ràng bạch y nữ tử kia nhẹ nhàng nhảy lên, anh cũng thấy rõ ràng nàng ta bay ngang qua đầu mình, hơn nữa còn bay rất xa rồi mới đáp xuống tựa như tiên nữ hạ phàm, rất uyển chuyển, giống như hồ điệp mỹ lệ, khiến người ta lóa mắt. "Tình hình bên Minh thế nào?""Vì có vị cô nương kia cho nên chúng đã khống chế được ôn dịch, trước mắt chưa có động tĩnh gì.""Xem ra trận này không sớm thì muộn cũng phải đánh, mấu chốt là xem thắng bại ở chỗ nào." Vốn nghĩ có thể lợi dụng dã thú tinh thông được huấn luyện của dân Thanh tiến đánh Minh quốc, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một cô gái chẳng những có thể khống chế được đàn voi hung hãn, lại còn giúp bọn họ trấn áp ôn dịch, xem ra kế hoạch hiện tại phải thay đổi. Nhưng không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của cô gái kia khiến trận chiến này càng thêm thú vị."Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Mạc Thanh Sơn cảm thấy anh không thể đoán được suy nghĩ của Vương tử."Bảo bọn họ mau chóng tìm ra thân phận của cô gái kia, đồng thời gọi các tướng lĩnh đến đây, ta muốn cùng họ bàn kế hoạch tác chiến.""Rõ."Tư Mã Phong nhìn tấm bản đồ trải rộng trên mặt bàn, hai nước Minh - Thanh nằm liền kề nhau, tuy rằng hai nước vẫn duy trì hòa bình, nhưng Hoàng đế nước Thanh - cũng chính là phụ hoàng của Tư Mã Phong - lại vì một nữ nhân mà hạ lệnh tấn công nước Minh. Tuy rằng Tư Mã Phong không tán thành việc động binh vì một người phụ nữ - việc này chẳng những khiến bá tánh hai nước thống khổ, lại càng khiến bao sinh linh lần than, nhưng phụ hoàng anh chẳng để vào tai những lời can gián của các đại thần, khăng khăng không thể không tiêu diệt Minh quốc.
"Vương tử, để tiểu nữ chăm sóc ngài." Một cô gái dáng người quyến rũ, lắc lư như rắn uốn mình tiến vào.
Tư Mã Phong chẳng nói một lời, chỉ bưng ly rượu quý nhấp môi, trong lòng như đang có điều nghĩ suy.
Cô gái nọ thấy Tư Mã Phong chẳng nói chẳng rằng, liền đánh bạo đến trước mắt anh, hai tay bá lên cổ anh, dấn tấm thân kh*** g** sát vào người anh.
Tư Mã Phong anh có dạng phụ nữ nào mà chưa thấy qua, nhưng họ chẳng đem lại cho anh một chút cảm giác. Anh nhìn cô gái dung mạo diễm lệ, trang sức hào nhoáng dát khắp người bên cạnh, cô ta so với bạch y nữ tử kia quả là một trời một vực. Ngay cả mùi hương nồng đậm trên người ả ta cũng khiến Tư Mã Phong anh thấy rất khó chịu, bất giác lại nhớ đến làn hương thoang thoảng trên người người con gái áo trắng kia.
"Cút xuống." Tư Mã Phong đẩy cô gái nọ xuống sàn, lạnh lùng cất tiếng.
Cô gái kia sợ đến run rẩy, nhanh chóng đứng lên rồi khẽ đáp "Vâng." Xong lập tức lui ra.
"Thanh Sơn." Tư Mã Phong gọi người đang đứng ngoài cửa.
"Vương tử, người có gì căn dặn?" Mạc Thanh Sơn tức tốc bước vào.
"Tình hình việc kia sao rồi?"
"Hồi Vương tử, trước mắt chưa có tin tức gì." Theo Tư Mã Phong đã nhiều năm, Mạc Thanh Sơn chưa từng thấy người có hứng thú với cô gái nào như lần này. Đương nhiên anh biết bên cạnh Vương tử cô gái nào mà không có, chẳng lẽ người không chiếm được mới là người đẹp nhất sao.
Nữ nhân ôi nữ nhân, sống trong cung từ nhỏ đến lớn, nào giai nhân, nào mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành đều chưa thấy qua, cũng có thể so anh và bạch y nữ tử kia giống như vịt con xấu xí so với thiên nga trắng vậy. "Thanh Sơn, ngươi có hay không từng thấy qua một loại khinh công có thể nhẹ nhàng nhảy lên, bay rất cao, hơn nữa còn bay rất xa?"
"Vương tử, tại hạ chưa từng thấy qua loại khinh công này, hiện tại khinh công thượng đẳng cũng chỉ có thể nhảy lên vài mét, nhưng không thể bay lên trời." Mạc Thanh Sơn chẳng rõ vì đâu Vương tử đột nhiên hứng thú với khinh công.
Tuy không có nhưng anh thấy rõ ràng bạch y nữ tử kia nhẹ nhàng nhảy lên, anh cũng thấy rõ ràng nàng ta bay ngang qua đầu mình, hơn nữa còn bay rất xa rồi mới đáp xuống tựa như tiên nữ hạ phàm, rất uyển chuyển, giống như hồ điệp mỹ lệ, khiến người ta lóa mắt. "Tình hình bên Minh thế nào?"
"Vì có vị cô nương kia cho nên chúng đã khống chế được ôn dịch, trước mắt chưa có động tĩnh gì."
"Xem ra trận này không sớm thì muộn cũng phải đánh, mấu chốt là xem thắng bại ở chỗ nào." Vốn nghĩ có thể lợi dụng dã thú tinh thông được huấn luyện của dân Thanh tiến đánh Minh quốc, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một cô gái chẳng những có thể khống chế được đàn voi hung hãn, lại còn giúp bọn họ trấn áp ôn dịch, xem ra kế hoạch hiện tại phải thay đổi. Nhưng không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của cô gái kia khiến trận chiến này càng thêm thú vị.
"Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Mạc Thanh Sơn cảm thấy anh không thể đoán được suy nghĩ của Vương tử.
"Bảo bọn họ mau chóng tìm ra thân phận của cô gái kia, đồng thời gọi các tướng lĩnh đến đây, ta muốn cùng họ bàn kế hoạch tác chiến."
"Rõ."
Tư Mã Phong nhìn tấm bản đồ trải rộng trên mặt bàn, hai nước Minh - Thanh nằm liền kề nhau, tuy rằng hai nước vẫn duy trì hòa bình, nhưng Hoàng đế nước Thanh - cũng chính là phụ hoàng của Tư Mã Phong - lại vì một nữ nhân mà hạ lệnh tấn công nước Minh. Tuy rằng Tư Mã Phong không tán thành việc động binh vì một người phụ nữ - việc này chẳng những khiến bá tánh hai nước thống khổ, lại càng khiến bao sinh linh lần than, nhưng phụ hoàng anh chẳng để vào tai những lời can gián của các đại thần, khăng khăng không thể không tiêu diệt Minh quốc.
Sửu Nữ Cũng Khuynh ThànhTác giả: Ẩn Hình Đích Xí BàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này… "Vương tử, để tiểu nữ chăm sóc ngài." Một cô gái dáng người quyến rũ, lắc lư như rắn uốn mình tiến vào.Tư Mã Phong chẳng nói một lời, chỉ bưng ly rượu quý nhấp môi, trong lòng như đang có điều nghĩ suy.Cô gái nọ thấy Tư Mã Phong chẳng nói chẳng rằng, liền đánh bạo đến trước mắt anh, hai tay bá lên cổ anh, dấn tấm thân kh*** g** sát vào người anh.Tư Mã Phong anh có dạng phụ nữ nào mà chưa thấy qua, nhưng họ chẳng đem lại cho anh một chút cảm giác. Anh nhìn cô gái dung mạo diễm lệ, trang sức hào nhoáng dát khắp người bên cạnh, cô ta so với bạch y nữ tử kia quả là một trời một vực. Ngay cả mùi hương nồng đậm trên người ả ta cũng khiến Tư Mã Phong anh thấy rất khó chịu, bất giác lại nhớ đến làn hương thoang thoảng trên người người con gái áo trắng kia."Cút xuống." Tư Mã Phong đẩy cô gái nọ xuống sàn, lạnh lùng cất tiếng.Cô gái kia sợ đến run rẩy, nhanh chóng đứng lên rồi khẽ đáp "Vâng." Xong lập tức lui ra."Thanh Sơn." Tư Mã Phong gọi người đang đứng ngoài cửa."Vương tử, người có gì căn dặn?" Mạc Thanh Sơn tức tốc bước vào."Tình hình việc kia sao rồi?""Hồi Vương tử, trước mắt chưa có tin tức gì." Theo Tư Mã Phong đã nhiều năm, Mạc Thanh Sơn chưa từng thấy người có hứng thú với cô gái nào như lần này. Đương nhiên anh biết bên cạnh Vương tử cô gái nào mà không có, chẳng lẽ người không chiếm được mới là người đẹp nhất sao.Nữ nhân ôi nữ nhân, sống trong cung từ nhỏ đến lớn, nào giai nhân, nào mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành đều chưa thấy qua, cũng có thể so anh và bạch y nữ tử kia giống như vịt con xấu xí so với thiên nga trắng vậy. "Thanh Sơn, ngươi có hay không từng thấy qua một loại khinh công có thể nhẹ nhàng nhảy lên, bay rất cao, hơn nữa còn bay rất xa?""Vương tử, tại hạ chưa từng thấy qua loại khinh công này, hiện tại khinh công thượng đẳng cũng chỉ có thể nhảy lên vài mét, nhưng không thể bay lên trời." Mạc Thanh Sơn chẳng rõ vì đâu Vương tử đột nhiên hứng thú với khinh công.Tuy không có nhưng anh thấy rõ ràng bạch y nữ tử kia nhẹ nhàng nhảy lên, anh cũng thấy rõ ràng nàng ta bay ngang qua đầu mình, hơn nữa còn bay rất xa rồi mới đáp xuống tựa như tiên nữ hạ phàm, rất uyển chuyển, giống như hồ điệp mỹ lệ, khiến người ta lóa mắt. "Tình hình bên Minh thế nào?""Vì có vị cô nương kia cho nên chúng đã khống chế được ôn dịch, trước mắt chưa có động tĩnh gì.""Xem ra trận này không sớm thì muộn cũng phải đánh, mấu chốt là xem thắng bại ở chỗ nào." Vốn nghĩ có thể lợi dụng dã thú tinh thông được huấn luyện của dân Thanh tiến đánh Minh quốc, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một cô gái chẳng những có thể khống chế được đàn voi hung hãn, lại còn giúp bọn họ trấn áp ôn dịch, xem ra kế hoạch hiện tại phải thay đổi. Nhưng không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của cô gái kia khiến trận chiến này càng thêm thú vị."Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Mạc Thanh Sơn cảm thấy anh không thể đoán được suy nghĩ của Vương tử."Bảo bọn họ mau chóng tìm ra thân phận của cô gái kia, đồng thời gọi các tướng lĩnh đến đây, ta muốn cùng họ bàn kế hoạch tác chiến.""Rõ."Tư Mã Phong nhìn tấm bản đồ trải rộng trên mặt bàn, hai nước Minh - Thanh nằm liền kề nhau, tuy rằng hai nước vẫn duy trì hòa bình, nhưng Hoàng đế nước Thanh - cũng chính là phụ hoàng của Tư Mã Phong - lại vì một nữ nhân mà hạ lệnh tấn công nước Minh. Tuy rằng Tư Mã Phong không tán thành việc động binh vì một người phụ nữ - việc này chẳng những khiến bá tánh hai nước thống khổ, lại càng khiến bao sinh linh lần than, nhưng phụ hoàng anh chẳng để vào tai những lời can gián của các đại thần, khăng khăng không thể không tiêu diệt Minh quốc.