"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này…

Chương 61: Lời đồn và sự thật (1)

Sửu Nữ Cũng Khuynh ThànhTác giả: Ẩn Hình Đích Xí BàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này… "Cách cách, vương gia đã hai ngày không về." Tiểu Thúy vừa sửa soạn gì đó vừa nói.Phải rồi, kể từ buổi chiều hôm ấy, cái ngày mà Tần Minh Nguyệt bắt gặp Hách Liên Vũ và Tư Mã Ngọc Cơ, nàng vẫn chưa thấy mặt Hách Liên Vũ, ngay cả khi hồi phủ, cũng là Hách Võ đưa nàng về. Mới đó đã hai ngày, Hách Liên Vũ chẳng những không trở về mà ngay cả một lời nhắn gửi cũng không có, đến thân cận của chàng là Hách Võ cũng ở phủ đệ. "Có thể do vương gia bận bịu chuyện chính sự." Tần Minh Nguyệt ngoài mặt nói vậy, nhưng trong lòng nàng thấp thỏm không yên."Cách cách, gần đây mọi người trong phủ đồn nhau rằng vương gia và vị công chúa kia ----""Đối đãi với công chúa Thanh quốc cũng là đối đã với nước Thanh, Hoàng thượng lại giao cho vương gia phụ trách, khó tránh khỏi đàm tiếu." Cố tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thực nàng đang rất bất an, không phải nàng không tin tưởng Hách Liên Vũ, thế nhưng. . ."Nhưng vương gia dù bận đến thế nào cũng không thể mới tân hôn đã bỏ đi hai ngày không trở về a." Tiểu Thúy oán trách nói."Tiểu Thúy, không được nói lung tung.""Khởi bẩm vương phi, trong cung có người đưa tin báo, mời người lập tức tiến cung." Một ả nha hoàn đứng ngoài cửa bẩm báo."Ta đã biết." Kỳ lạ, vội vã như vậy không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Tần Minh Nguyệt thật không hiểu."Cách cách, nhất định là vương gia muốn gặp người." Tiểu Thúy mới đây còn oán giận nay đã vui vẻ trở lại."Em báo quản gia chuẩn bị xe ngựa, ta lập tức tiến cung.""Dạ.""Hách Võ, chúng ta đến điện Tiêu Phòng trước.""Rõ."o0o"Tham kiến vương phi." Hai ả cung nữ thấy Tần Minh Nguyệt đi tới, vội luống cuống hành lễ."Cách ngươi đứng lên đi. Vương gia còn đang ngủ sao?"Trên mặt hai ả cung nữ lộ vẻ khó xử, người này nhìn người kia.Tần Minh Nguyệt không rõ chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng chính nàng cũng rất khẩn trương, chẳng lẽ đúng thật đã xảy ra chuyện? "Có phải Vương gia xảy ra chuyện rồi không?""Vương gia, ngài ấy. . . ngài ấy. . . ." Các cung nữ vẫn không ngừng ấp úng, nói không nên lời.Quên đi, tự mình vào xem so với hỏi bọn họ còn nhanh hơn. Tần Minh Nguyệt lập tức đi về phía phòng ngủ."Vương phi, người không thể vào." Hai ả nha hoàn vội vã ngăn Tần Minh Nguyệt lại.Xem ra đúng là đã có chuyện, bằng không bọn họ sao lại hoang mang rối loạn ngăn cản nàng như vậy.Tần Minh Nguyệt chẳng nói gì, gạt hai ả cung nữ sang hai bên tiến vào.Trên giường có hai người còn đang ôm nhau ngủ, còn rất quen thuộc, xiêm y bừa bãi trên mặt đất.Đây là nguyên nhân hai ả cung nữ không muốn cho nàng vào sao? Đây là nguyên nhân hai ngày nay Hách Liên Vũ không hồi phủ sao?"Ta ra ngoài trước, đợi lát nữa Vương gia tỉnh nói rằng ta ở hoa viên chờ ngài." Tần Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trên mặt không lộ ra biểu tình gì."Vâng." Hai cung nữ cũng đi ra khỏi phòng."Ta còn tưởng vương phi nhất định sẽ ầm ĩ một phen, thật là sợ muốn chết." Một ả cung nữ nói."Phải đó, cuối cùng cũng được thở phào." Người kia vỗ ngực nói.Rời khỏi phòng, Tần Minh Nguyệt bối rối đi đến hoa viên, tim nàng đang cố gắng băng bó vết thương rỉ máu, nếu có thể, nàng thật sự không muốn nhìn thấy cảnh kia."Vương phi, người không sao chứ? Có phải đã xảy ra chuyện?" Hách Võ thấy Tần Minh Nguyệt có vẻ kì lạ, vội chạy theo sau.Tần Minh Nguyệt liếc nhìn Hách Võ, thản nhiên nói: "Ta không sao, ta muốn yên tĩnh một lát.""Vâng." Hách Võ rời khỏi hoa viên, tuy Tần Minh Nguyệt nói không có chuyện gì, nhưng Hách Võ anh nhìn ra được sắc mặt Tần Minh Nguyệt rất khó coi.

"Cách cách, vương gia đã hai ngày không về." Tiểu Thúy vừa sửa soạn gì đó vừa nói.

Phải rồi, kể từ buổi chiều hôm ấy, cái ngày mà Tần Minh Nguyệt bắt gặp Hách Liên Vũ và Tư Mã Ngọc Cơ, nàng vẫn chưa thấy mặt Hách Liên Vũ, ngay cả khi hồi phủ, cũng là Hách Võ đưa nàng về. Mới đó đã hai ngày, Hách Liên Vũ chẳng những không trở về mà ngay cả một lời nhắn gửi cũng không có, đến thân cận của chàng là Hách Võ cũng ở phủ đệ. "Có thể do vương gia bận bịu chuyện chính sự." Tần Minh Nguyệt ngoài mặt nói vậy, nhưng trong lòng nàng thấp thỏm không yên.

"Cách cách, gần đây mọi người trong phủ đồn nhau rằng vương gia và vị công chúa kia ----"

"Đối đãi với công chúa Thanh quốc cũng là đối đã với nước Thanh, Hoàng thượng lại giao cho vương gia phụ trách, khó tránh khỏi đàm tiếu." Cố tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thực nàng đang rất bất an, không phải nàng không tin tưởng Hách Liên Vũ, thế nhưng. . .

"Nhưng vương gia dù bận đến thế nào cũng không thể mới tân hôn đã bỏ đi hai ngày không trở về a." Tiểu Thúy oán trách nói.

"Tiểu Thúy, không được nói lung tung."

"Khởi bẩm vương phi, trong cung có người đưa tin báo, mời người lập tức tiến cung." Một ả nha hoàn đứng ngoài cửa bẩm báo.

"Ta đã biết." Kỳ lạ, vội vã như vậy không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Tần Minh Nguyệt thật không hiểu.

"Cách cách, nhất định là vương gia muốn gặp người." Tiểu Thúy mới đây còn oán giận nay đã vui vẻ trở lại.

"Em báo quản gia chuẩn bị xe ngựa, ta lập tức tiến cung."

"Dạ."

"Hách Võ, chúng ta đến điện Tiêu Phòng trước."

"Rõ."

o0o

"Tham kiến vương phi." Hai ả cung nữ thấy Tần Minh Nguyệt đi tới, vội luống cuống hành lễ.

"Cách ngươi đứng lên đi. Vương gia còn đang ngủ sao?"

Trên mặt hai ả cung nữ lộ vẻ khó xử, người này nhìn người kia.

Tần Minh Nguyệt không rõ chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng chính nàng cũng rất khẩn trương, chẳng lẽ đúng thật đã xảy ra chuyện? "Có phải Vương gia xảy ra chuyện rồi không?"

"Vương gia, ngài ấy. . . ngài ấy. . . ." Các cung nữ vẫn không ngừng ấp úng, nói không nên lời.

Quên đi, tự mình vào xem so với hỏi bọn họ còn nhanh hơn. Tần Minh Nguyệt lập tức đi về phía phòng ngủ.

"Vương phi, người không thể vào." Hai ả nha hoàn vội vã ngăn Tần Minh Nguyệt lại.

Xem ra đúng là đã có chuyện, bằng không bọn họ sao lại hoang mang rối loạn ngăn cản nàng như vậy.

Tần Minh Nguyệt chẳng nói gì, gạt hai ả cung nữ sang hai bên tiến vào.

Trên giường có hai người còn đang ôm nhau ngủ, còn rất quen thuộc, xiêm y bừa bãi trên mặt đất.

Đây là nguyên nhân hai ả cung nữ không muốn cho nàng vào sao? Đây là nguyên nhân hai ngày nay Hách Liên Vũ không hồi phủ sao?

"Ta ra ngoài trước, đợi lát nữa Vương gia tỉnh nói rằng ta ở hoa viên chờ ngài." Tần Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trên mặt không lộ ra biểu tình gì.

"Vâng." Hai cung nữ cũng đi ra khỏi phòng.

"Ta còn tưởng vương phi nhất định sẽ ầm ĩ một phen, thật là sợ muốn chết." Một ả cung nữ nói.

"Phải đó, cuối cùng cũng được thở phào." Người kia vỗ ngực nói.

Rời khỏi phòng, Tần Minh Nguyệt bối rối đi đến hoa viên, tim nàng đang cố gắng băng bó vết thương rỉ máu, nếu có thể, nàng thật sự không muốn nhìn thấy cảnh kia.

"Vương phi, người không sao chứ? Có phải đã xảy ra chuyện?" Hách Võ thấy Tần Minh Nguyệt có vẻ kì lạ, vội chạy theo sau.

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn Hách Võ, thản nhiên nói: "Ta không sao, ta muốn yên tĩnh một lát."

"Vâng." Hách Võ rời khỏi hoa viên, tuy Tần Minh Nguyệt nói không có chuyện gì, nhưng Hách Võ anh nhìn ra được sắc mặt Tần Minh Nguyệt rất khó coi.

Sửu Nữ Cũng Khuynh ThànhTác giả: Ẩn Hình Đích Xí BàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này… "Cách cách, vương gia đã hai ngày không về." Tiểu Thúy vừa sửa soạn gì đó vừa nói.Phải rồi, kể từ buổi chiều hôm ấy, cái ngày mà Tần Minh Nguyệt bắt gặp Hách Liên Vũ và Tư Mã Ngọc Cơ, nàng vẫn chưa thấy mặt Hách Liên Vũ, ngay cả khi hồi phủ, cũng là Hách Võ đưa nàng về. Mới đó đã hai ngày, Hách Liên Vũ chẳng những không trở về mà ngay cả một lời nhắn gửi cũng không có, đến thân cận của chàng là Hách Võ cũng ở phủ đệ. "Có thể do vương gia bận bịu chuyện chính sự." Tần Minh Nguyệt ngoài mặt nói vậy, nhưng trong lòng nàng thấp thỏm không yên."Cách cách, gần đây mọi người trong phủ đồn nhau rằng vương gia và vị công chúa kia ----""Đối đãi với công chúa Thanh quốc cũng là đối đã với nước Thanh, Hoàng thượng lại giao cho vương gia phụ trách, khó tránh khỏi đàm tiếu." Cố tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thực nàng đang rất bất an, không phải nàng không tin tưởng Hách Liên Vũ, thế nhưng. . ."Nhưng vương gia dù bận đến thế nào cũng không thể mới tân hôn đã bỏ đi hai ngày không trở về a." Tiểu Thúy oán trách nói."Tiểu Thúy, không được nói lung tung.""Khởi bẩm vương phi, trong cung có người đưa tin báo, mời người lập tức tiến cung." Một ả nha hoàn đứng ngoài cửa bẩm báo."Ta đã biết." Kỳ lạ, vội vã như vậy không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Tần Minh Nguyệt thật không hiểu."Cách cách, nhất định là vương gia muốn gặp người." Tiểu Thúy mới đây còn oán giận nay đã vui vẻ trở lại."Em báo quản gia chuẩn bị xe ngựa, ta lập tức tiến cung.""Dạ.""Hách Võ, chúng ta đến điện Tiêu Phòng trước.""Rõ."o0o"Tham kiến vương phi." Hai ả cung nữ thấy Tần Minh Nguyệt đi tới, vội luống cuống hành lễ."Cách ngươi đứng lên đi. Vương gia còn đang ngủ sao?"Trên mặt hai ả cung nữ lộ vẻ khó xử, người này nhìn người kia.Tần Minh Nguyệt không rõ chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng chính nàng cũng rất khẩn trương, chẳng lẽ đúng thật đã xảy ra chuyện? "Có phải Vương gia xảy ra chuyện rồi không?""Vương gia, ngài ấy. . . ngài ấy. . . ." Các cung nữ vẫn không ngừng ấp úng, nói không nên lời.Quên đi, tự mình vào xem so với hỏi bọn họ còn nhanh hơn. Tần Minh Nguyệt lập tức đi về phía phòng ngủ."Vương phi, người không thể vào." Hai ả nha hoàn vội vã ngăn Tần Minh Nguyệt lại.Xem ra đúng là đã có chuyện, bằng không bọn họ sao lại hoang mang rối loạn ngăn cản nàng như vậy.Tần Minh Nguyệt chẳng nói gì, gạt hai ả cung nữ sang hai bên tiến vào.Trên giường có hai người còn đang ôm nhau ngủ, còn rất quen thuộc, xiêm y bừa bãi trên mặt đất.Đây là nguyên nhân hai ả cung nữ không muốn cho nàng vào sao? Đây là nguyên nhân hai ngày nay Hách Liên Vũ không hồi phủ sao?"Ta ra ngoài trước, đợi lát nữa Vương gia tỉnh nói rằng ta ở hoa viên chờ ngài." Tần Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trên mặt không lộ ra biểu tình gì."Vâng." Hai cung nữ cũng đi ra khỏi phòng."Ta còn tưởng vương phi nhất định sẽ ầm ĩ một phen, thật là sợ muốn chết." Một ả cung nữ nói."Phải đó, cuối cùng cũng được thở phào." Người kia vỗ ngực nói.Rời khỏi phòng, Tần Minh Nguyệt bối rối đi đến hoa viên, tim nàng đang cố gắng băng bó vết thương rỉ máu, nếu có thể, nàng thật sự không muốn nhìn thấy cảnh kia."Vương phi, người không sao chứ? Có phải đã xảy ra chuyện?" Hách Võ thấy Tần Minh Nguyệt có vẻ kì lạ, vội chạy theo sau.Tần Minh Nguyệt liếc nhìn Hách Võ, thản nhiên nói: "Ta không sao, ta muốn yên tĩnh một lát.""Vâng." Hách Võ rời khỏi hoa viên, tuy Tần Minh Nguyệt nói không có chuyện gì, nhưng Hách Võ anh nhìn ra được sắc mặt Tần Minh Nguyệt rất khó coi.

Chương 61: Lời đồn và sự thật (1)