Tác giả:

Ban đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới…

Chương 490: Rời khỏi hỏa vực (7)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… “Ngươi còn để dành nữa.” Tô Lạc trừng nó.Tiểu Thần Long co rúm lại một chút, lại yên lặng mà chậm rãi, không chịu buông, do dự hồi lâu mới rốt cuộc tiến tới đưa cho Tô Lạc một viên tinh thạch màu xanh dương hoàn chỉnh.Tô Lạc thở dài: “Được rồi, cứ nhiêu đây trước, chờ không đủ lại tìm ngươi lấy tiếp.” Bộ dáng nhỏ nhắn lưu luyến, nhìn thật sự là quá đáng thương, càng làm cho nàng trông như nữ thổ phỉ, thật xấu xa làm sao.Tô Lạc nhớ rõ ràng lúc bỏ Tử Kinh Ngư trong không gian, mấy ngày nay nàng cùng Nam Cung Lưu Vân có ăn chút ít, nhưng chắc chắn là vẫn phải còn dư lại rất nhiều.Tô Lạc kiểm kê một lần, lại tính luôn cả một nửa viên tinh thạch màu xanh dương, đếm tới đếm lui còn thiếu một ít, vì thế lại chỉ ngay mặt tên thần giữ của nhỏ kia. Thần giữ của Tiểu Thần Long ủy ủy khuất khuất mà từ túi áo lại lấy ra mấy viên đưa cho Tô Lạc, sau đó hừ hừ hai tiếng quay mặt qua chỗ khác, dẩu cái miệng nhỏ, cong cái đuôi, thực hiển nhiên giận dỗi Tô Lạc.Tiểu gia hỏa này cũng có lúc giận dỗi, thật là khó đoán.Tô Lạc chỉ có thể cười dỗ dành nó, một bên xoa chỗ cằm lông mềm mại của nó, một bên hứa hẹn: “Ngoan lắm, trong một tháng này, bất luận thủy tinh Tử Ngư phun ra tinh thạch gì, tất cả đều thuộc về ngươi, như vậy được rồi chứ?” Tiểu Thần Long lúc này mới cao hứng, hưng phấn lắc lắc cái đuôi, một lần nữa chạy vội tới trong lòng ngực Tô Lạc, háo hức cọ tới cọ lui.Tô Lạc vỗ vỗ nó đầu, có chút phiền não.Tiểu gia hỏa này rõ ràng là Long tộc tôn quý nhất Hoàng Kim Thần Long, lại bị nàng nuôi đến mức càng ngày càng giống tiểu cẩu, chờ cha Tiểu Thần Long tìm trở về, không biết nàng có bị tìm tính sổ không. Chuyện này vẫn chưa phải chuyện phiền não nhất, chuyện làm nàng buồn bực chính là, ngay lúc nàng cho rằng mình đã có đủ tinh thạch khởi động trận thất, lại phát hiện mình đã nghèo mạt rệp.Nếu không tính đến thủy tinh Tử Ngư phun tinh thạch như con gà mái để trứng, Tô Lạc hiện tại trong tay tới một viên tinh thạch màu đỏ đậm cũng không còn, đúng là nghèo đến không xu dính túi.Đáng thương là nàng lại không biết rằng, một tháng sau trong tương lại, sự may mắnTiểu Thần Long, thủy tinh Tử Ngư cũng nể tình nó, phun ra toàn bộ đều là tinh thạch thượng đẳng, hai mắt Tô Lạc sẽ phải ghen ghét đến mức đỏ lên, đây cũng là chuyện sau đó rồi. Sau khi góp đủ tinh thạch năng lượng, Tô Lạc đều giao tất cả cho Nam Cung Lưu Vân.Nam Cung Lưu Vân lấy ra tất cả Tử Kinh Ngư cùng tinh thạch năng lượng, để vào giữa trận thức.Nam Cung Lưu Vân mắt phượng nhắm chặt, chỉ thấy bàn tay hắn tung bay, kết ra một đám kết ấn phiền phức, kết ấn này giống như tự phù vậy, bay trôi nổi trong lớp bảo hộ trong suốt. Thời gian từng chút một qua đi.Không biết qua bao lâu, Nam Cung Lưu Vân đột nhiên mở hai tròng mắt, kéo tay Tô Lạc, cùng nhau tiến vào quan tài hoàng kim.Nằm ở quan tài hoàng kim, cái nắp nổ lớn khép lại, bốn phía một màu đen nhánh. Quan tài hoàng kim không gian không lớn, hai người nằm vào có chút chật chội, Nam Cung Lưu Vân thuận tay ôm cả người Tô Lạc.Tô Lạc đầu vừa lúc dựa vào ngực hắn, có thể rõ ràng mà nghe được tiếng tim đập của Nam Cung Lưu Vân.Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh mà nói: “Nếu có thể sinh chung chăn, chết  chung chiếu, quả thật cũng không tồi.” Tô Lạc nói đại gây mất hứng: “Ta muốn sống thật tốt, sống thật lâu dài."Nam Cung Lưu Vân xoa bóp chóp mũi nàng, cười như không cười: “Như vậy càng tốt, Bổn vương có thể dây dưa ngươi thật lâu.”Tô Lạc trừng hắn một cái. Bỗng nhiên, một đạo linh lực mãnh liệt chuyển động tập kích vào ót nàng, Tô Lạc cảm giác được một trận đầu váng mắt hoa, lắc lắc đầu, nàng nhanh chóng lâm vào vũng bùn trong bóng đêm.

“Ngươi còn để dành nữa.” Tô Lạc trừng nó.

Tiểu Thần Long co rúm lại một chút, lại yên lặng mà chậm rãi, không chịu buông, do dự hồi lâu mới rốt cuộc tiến tới đưa cho Tô Lạc một viên tinh thạch màu xanh dương hoàn chỉnh.

Tô Lạc thở dài: “Được rồi, cứ nhiêu đây trước, chờ không đủ lại tìm ngươi lấy tiếp.” 

Bộ dáng nhỏ nhắn lưu luyến, nhìn thật sự là quá đáng thương, càng làm cho nàng trông như nữ thổ phỉ, thật xấu xa làm sao.

Tô Lạc nhớ rõ ràng lúc bỏ Tử Kinh Ngư trong không gian, mấy ngày nay nàng cùng Nam Cung Lưu Vân có ăn chút ít, nhưng chắc chắn là vẫn phải còn dư lại rất nhiều.

Tô Lạc kiểm kê một lần, lại tính luôn cả một nửa viên tinh thạch màu xanh dương, đếm tới đếm lui còn thiếu một ít, vì thế lại chỉ ngay mặt tên thần giữ của nhỏ kia. 

Thần giữ của Tiểu Thần Long ủy ủy khuất khuất mà từ túi áo lại lấy ra mấy viên đưa cho Tô Lạc, sau đó hừ hừ hai tiếng quay mặt qua chỗ khác, dẩu cái miệng nhỏ, cong cái đuôi, thực hiển nhiên giận dỗi Tô Lạc.

Tiểu gia hỏa này cũng có lúc giận dỗi, thật là khó đoán.

Tô Lạc chỉ có thể cười dỗ dành nó, một bên xoa chỗ cằm lông mềm mại của nó, một bên hứa hẹn: “Ngoan lắm, trong một tháng này, bất luận thủy tinh Tử Ngư phun ra tinh thạch gì, tất cả đều thuộc về ngươi, như vậy được rồi chứ?” 

Tiểu Thần Long lúc này mới cao hứng, hưng phấn lắc lắc cái đuôi, một lần nữa chạy vội tới trong lòng ngực Tô Lạc, háo hức cọ tới cọ lui.

Tô Lạc vỗ vỗ nó đầu, có chút phiền não.

Tiểu gia hỏa này rõ ràng là Long tộc tôn quý nhất Hoàng Kim Thần Long, lại bị nàng nuôi đến mức càng ngày càng giống tiểu cẩu, chờ cha Tiểu Thần Long tìm trở về, không biết nàng có bị tìm tính sổ không. 

Chuyện này vẫn chưa phải chuyện phiền não nhất, chuyện làm nàng buồn bực chính là, ngay lúc nàng cho rằng mình đã có đủ tinh thạch khởi động trận thất, lại phát hiện mình đã nghèo mạt rệp.

Nếu không tính đến thủy tinh Tử Ngư phun tinh thạch như con gà mái để trứng, Tô Lạc hiện tại trong tay tới một viên tinh thạch màu đỏ đậm cũng không còn, đúng là nghèo đến không xu dính túi.

Đáng thương là nàng lại không biết rằng, một tháng sau trong tương lại, sự may mắnTiểu Thần Long, thủy tinh Tử Ngư cũng nể tình nó, phun ra toàn bộ đều là tinh thạch thượng đẳng, hai mắt Tô Lạc sẽ phải ghen ghét đến mức đỏ lên, đây cũng là chuyện sau đó rồi. 

Sau khi góp đủ tinh thạch năng lượng, Tô Lạc đều giao tất cả cho Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân lấy ra tất cả Tử Kinh Ngư cùng tinh thạch năng lượng, để vào giữa trận thức.

Nam Cung Lưu Vân mắt phượng nhắm chặt, chỉ thấy bàn tay hắn tung bay, kết ra một đám kết ấn phiền phức, kết ấn này giống như tự phù vậy, bay trôi nổi trong lớp bảo hộ trong suốt. 

Thời gian từng chút một qua đi.

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Lưu Vân đột nhiên mở hai tròng mắt, kéo tay Tô Lạc, cùng nhau tiến vào quan tài hoàng kim.

Nằm ở quan tài hoàng kim, cái nắp nổ lớn khép lại, bốn phía một màu đen nhánh. 

Quan tài hoàng kim không gian không lớn, hai người nằm vào có chút chật chội, Nam Cung Lưu Vân thuận tay ôm cả người Tô Lạc.

Tô Lạc đầu vừa lúc dựa vào ngực hắn, có thể rõ ràng mà nghe được tiếng tim đập của Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh mà nói: “Nếu có thể sinh chung chăn, chết  chung chiếu, quả thật cũng không tồi.” 

Tô Lạc nói đại gây mất hứng: “Ta muốn sống thật tốt, sống thật lâu dài."

Nam Cung Lưu Vân xoa bóp chóp mũi nàng, cười như không cười: “Như vậy càng tốt, Bổn vương có thể dây dưa ngươi thật lâu.”

Tô Lạc trừng hắn một cái. 

Bỗng nhiên, một đạo linh lực mãnh liệt chuyển động tập kích vào ót nàng, Tô Lạc cảm giác được một trận đầu váng mắt hoa, lắc lắc đầu, nàng nhanh chóng lâm vào vũng bùn trong bóng đêm.

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… “Ngươi còn để dành nữa.” Tô Lạc trừng nó.Tiểu Thần Long co rúm lại một chút, lại yên lặng mà chậm rãi, không chịu buông, do dự hồi lâu mới rốt cuộc tiến tới đưa cho Tô Lạc một viên tinh thạch màu xanh dương hoàn chỉnh.Tô Lạc thở dài: “Được rồi, cứ nhiêu đây trước, chờ không đủ lại tìm ngươi lấy tiếp.” Bộ dáng nhỏ nhắn lưu luyến, nhìn thật sự là quá đáng thương, càng làm cho nàng trông như nữ thổ phỉ, thật xấu xa làm sao.Tô Lạc nhớ rõ ràng lúc bỏ Tử Kinh Ngư trong không gian, mấy ngày nay nàng cùng Nam Cung Lưu Vân có ăn chút ít, nhưng chắc chắn là vẫn phải còn dư lại rất nhiều.Tô Lạc kiểm kê một lần, lại tính luôn cả một nửa viên tinh thạch màu xanh dương, đếm tới đếm lui còn thiếu một ít, vì thế lại chỉ ngay mặt tên thần giữ của nhỏ kia. Thần giữ của Tiểu Thần Long ủy ủy khuất khuất mà từ túi áo lại lấy ra mấy viên đưa cho Tô Lạc, sau đó hừ hừ hai tiếng quay mặt qua chỗ khác, dẩu cái miệng nhỏ, cong cái đuôi, thực hiển nhiên giận dỗi Tô Lạc.Tiểu gia hỏa này cũng có lúc giận dỗi, thật là khó đoán.Tô Lạc chỉ có thể cười dỗ dành nó, một bên xoa chỗ cằm lông mềm mại của nó, một bên hứa hẹn: “Ngoan lắm, trong một tháng này, bất luận thủy tinh Tử Ngư phun ra tinh thạch gì, tất cả đều thuộc về ngươi, như vậy được rồi chứ?” Tiểu Thần Long lúc này mới cao hứng, hưng phấn lắc lắc cái đuôi, một lần nữa chạy vội tới trong lòng ngực Tô Lạc, háo hức cọ tới cọ lui.Tô Lạc vỗ vỗ nó đầu, có chút phiền não.Tiểu gia hỏa này rõ ràng là Long tộc tôn quý nhất Hoàng Kim Thần Long, lại bị nàng nuôi đến mức càng ngày càng giống tiểu cẩu, chờ cha Tiểu Thần Long tìm trở về, không biết nàng có bị tìm tính sổ không. Chuyện này vẫn chưa phải chuyện phiền não nhất, chuyện làm nàng buồn bực chính là, ngay lúc nàng cho rằng mình đã có đủ tinh thạch khởi động trận thất, lại phát hiện mình đã nghèo mạt rệp.Nếu không tính đến thủy tinh Tử Ngư phun tinh thạch như con gà mái để trứng, Tô Lạc hiện tại trong tay tới một viên tinh thạch màu đỏ đậm cũng không còn, đúng là nghèo đến không xu dính túi.Đáng thương là nàng lại không biết rằng, một tháng sau trong tương lại, sự may mắnTiểu Thần Long, thủy tinh Tử Ngư cũng nể tình nó, phun ra toàn bộ đều là tinh thạch thượng đẳng, hai mắt Tô Lạc sẽ phải ghen ghét đến mức đỏ lên, đây cũng là chuyện sau đó rồi. Sau khi góp đủ tinh thạch năng lượng, Tô Lạc đều giao tất cả cho Nam Cung Lưu Vân.Nam Cung Lưu Vân lấy ra tất cả Tử Kinh Ngư cùng tinh thạch năng lượng, để vào giữa trận thức.Nam Cung Lưu Vân mắt phượng nhắm chặt, chỉ thấy bàn tay hắn tung bay, kết ra một đám kết ấn phiền phức, kết ấn này giống như tự phù vậy, bay trôi nổi trong lớp bảo hộ trong suốt. Thời gian từng chút một qua đi.Không biết qua bao lâu, Nam Cung Lưu Vân đột nhiên mở hai tròng mắt, kéo tay Tô Lạc, cùng nhau tiến vào quan tài hoàng kim.Nằm ở quan tài hoàng kim, cái nắp nổ lớn khép lại, bốn phía một màu đen nhánh. Quan tài hoàng kim không gian không lớn, hai người nằm vào có chút chật chội, Nam Cung Lưu Vân thuận tay ôm cả người Tô Lạc.Tô Lạc đầu vừa lúc dựa vào ngực hắn, có thể rõ ràng mà nghe được tiếng tim đập của Nam Cung Lưu Vân.Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh mà nói: “Nếu có thể sinh chung chăn, chết  chung chiếu, quả thật cũng không tồi.” Tô Lạc nói đại gây mất hứng: “Ta muốn sống thật tốt, sống thật lâu dài."Nam Cung Lưu Vân xoa bóp chóp mũi nàng, cười như không cười: “Như vậy càng tốt, Bổn vương có thể dây dưa ngươi thật lâu.”Tô Lạc trừng hắn một cái. Bỗng nhiên, một đạo linh lực mãnh liệt chuyển động tập kích vào ót nàng, Tô Lạc cảm giác được một trận đầu váng mắt hoa, lắc lắc đầu, nàng nhanh chóng lâm vào vũng bùn trong bóng đêm.

Chương 490: Rời khỏi hỏa vực (7)