"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này…
Chương 67: Hảo cầm xứng tri âm (2)
Sửu Nữ Cũng Khuynh ThànhTác giả: Ẩn Hình Đích Xí BàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này… Trong lòng thiếp, một đóa hoa nhỏ đương lớnThực lòng yêu mến chẳng ai hayCỏ dại kia đã phủ khắp triền núiCô phương tự thưởng, thật đau lòngBông hoa nhỏ khẽ đung đưa theo gióMong lắm một bàn tay dịu dàngCó thể an ủi những tổn thương trong lòng thiếpBông hoa nhỏ lay động giữa chốn hồng trầnBông hoa nhỏ khẽ đung đưa theo gióNếu chàng ngửi thấy hương hoa nồng nànXin đừng hỏi thiếp bông hoa ấy thắm đỏ vì aiCó yêu mới hiểu được tình, có say mới biết rượu nồng vì đâuHoa nở, hoa tàn rồi cũng là hư khôngDuyện phận tựa làn gió xuân không ngừng luân chuyển, đến rồi lại điNữ nhân như hoa, hoa tự mộng[1]...Tư Mã Phong dần nhắm mắt, anh say mê thưởng thức giai điệu cùng tiếng ca huyền diệu, tuy chỉ một khúc cầm nhưng cũng đủ khiến ta không thể nào quên, giai điệu vẫn như quanh quẩn ôm ấp lấy lòng người.Dù khi đàn nàng đã cố rũ bỏ mọi chuyện, nhưng khi tiếng đàn cất lên, bất tri bất giác hai hàng lệ lăn dài trên má."Đừng nhúc nhích." Tư Mã Phong lấy chiếc khăn tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Tần Minh Nguyệt.Đúng là tuyệt thế dung nhân, lê hoa đái vũ[2] khiến người ta vừa yêu thương, vừa đau lòng, lại khiến lòng người rung động. Nếu có thể, anh muốn cả đời này ôm nàng vào lòng, bảo vệ nàng, yêu nàng, không để nàng rơi thêm một giọt lệ."Để vương tử chê cười rồi, ta tự làm được." Tần Minh Nguyệt nhận lấy chiếc khăn tay, nhẹ lau khô những giọt nước mắt. Nàng thật không ngờ bản thân lại có thể rơi lệ trước mặt một nam nhân không mấy thân quen, những tưởng bản thân rất giỏi che giấu, bản thân thật kiên cường, nào ngờ lại gục ngã trước giai điệu ưu thương, ca âm đẹp đẽ này."Muốn khóc thì khóc đi, miễn cưỡng bản thân thật sự mệt mỏi lắm." Tư Mã Phong quặn lòng nhìn cô gái trước mặt, nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không để nàng thương tâm, sẽ không để nàng rơi một giọt nước mắt."Ta không sao, chỉ là tức cảnh sinh tình, không nhịn được liền ---" Tần Minh Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười."Ta không phải Hách Liên Vũ, nàng không cần ở trước mặt ta làm bộ kiên cường." Tư Mã Phong kéo Tần Minh Nguyệt lại, dịu dàng ôm nàng vào lòng. "Nàng muốn khóc thì cứ khóc đi."Thật sự có thể sao? Không ngờ người đàn ông này cư nhiên lại nhìn thấu trái tim nàng, nhìn thấu mặt nạ kiên cường nàng đang mang. "Cám ơn ngài, ta thật sự không sao." Tần Minh Nguyệt định đẩy Tư Mã Phong ra."Nếu thực sự không sao, nàng sẽ không phải đè nén cảm xúc của mình như vậy. Nếu thực sự không sao, nàng cần gì phải miễn cưỡng cười vui?" Tư Mã Phong gắt gao ôm lấy Tần Minh Nguyệt, khiến mặt nàng vùi vào ngực anh.Tâm nàng thực sự bị nam nhân này nhìn thấu, điều mà ngay cả Hách Liên Vũ cũng không chú ý đến, nam nhân này lại thực để tâm. Chẳng lẽ đây là đang an ủi nàng sao? Những tưởng rằng nàng đủ kiên cường, không ngờ tấm màng kiên cường mong manh ấy đã bị đối phương đâm thủng, hóa ra nội tâm nàng thật yếu đuối."Nữ nhân lúc cần trút bỏ thì hãy trút bỏ, đừng giấu kín mọi chuyện trong lòng, bằng không sẽ sinh bệnh đấy. Mấy ngày nay thấy nàng buồn bực không vui lòng ta đau lắm, nàng có biết không?" Tư Mã Phong ôn nhu trìu mến nói.Lời nói dịu dàng của Tư Mã Phong từng câu từng chữ đánh vào tâm nàng, tựa như muốn mang hết đi những đau xót trong lòng Tần Minh Nguyệt, khiến một cô gái dũng khí đầy mìnnh như nàng xúc động không thôi.Tư Mã Phong nhẹ nhàng v**t v* mái tóc Tần Minh Nguyệt, động tác nhỏ ấy thôi cũng tác động đến tâm nàng thật mạnh mẽ. Tư Mã Phong khiến nàng có cảm giác thật an tâm, giống như được mẫu thân vỗ về, dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ.Trong khoảnh khắc thôi cũng tốt rồi, nàng an nhiên dựa vào lồng ngực ấm áp tựa như của phụ thân, bàn tay ôn như tựa như của mẫu thân, cảm giác ấm áp này khiến nàng quên đi những giọt nước mắt. Hai mí mắt nàng nặng trĩu, không nghe lời chậm rãi nhắm lại. Nhưng lòng nàng lại gào thét, không được ngủ, sao có thể ngủ trong lòng người đàn ông xa lạ như vậy. Tựa như bị bỏ bùa, tâm nàng cũng dần yên ắng ngủ say.______________[1] Bài hát Nữ nhân hoa (女人花) do Mai Diễm Phương (梅艷芳) trình bày.[2]Bản gốc : 梨花带雨 - Lê hoa đái vũ.Giải thích : tựa như hạt mưa trên đóa hoa lê. Nguyên dùng để hình dung dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để hình dung vẻ diễm lệ của người con gái.
Trong lòng thiếp, một đóa hoa nhỏ đương lớn
Thực lòng yêu mến chẳng ai hay
Cỏ dại kia đã phủ khắp triền núi
Cô phương tự thưởng, thật đau lòng
Bông hoa nhỏ khẽ đung đưa theo gió
Mong lắm một bàn tay dịu dàng
Có thể an ủi những tổn thương trong lòng thiếp
Bông hoa nhỏ lay động giữa chốn hồng trần
Bông hoa nhỏ khẽ đung đưa theo gió
Nếu chàng ngửi thấy hương hoa nồng nàn
Xin đừng hỏi thiếp bông hoa ấy thắm đỏ vì ai
Có yêu mới hiểu được tình, có say mới biết rượu nồng vì đâu
Hoa nở, hoa tàn rồi cũng là hư không
Duyện phận tựa làn gió xuân không ngừng luân chuyển, đến rồi lại đi
Nữ nhân như hoa, hoa tự mộng[1]
...
Tư Mã Phong dần nhắm mắt, anh say mê thưởng thức giai điệu cùng tiếng ca huyền diệu, tuy chỉ một khúc cầm nhưng cũng đủ khiến ta không thể nào quên, giai điệu vẫn như quanh quẩn ôm ấp lấy lòng người.
Dù khi đàn nàng đã cố rũ bỏ mọi chuyện, nhưng khi tiếng đàn cất lên, bất tri bất giác hai hàng lệ lăn dài trên má.
"Đừng nhúc nhích." Tư Mã Phong lấy chiếc khăn tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Tần Minh Nguyệt.
Đúng là tuyệt thế dung nhân, lê hoa đái vũ[2] khiến người ta vừa yêu thương, vừa đau lòng, lại khiến lòng người rung động. Nếu có thể, anh muốn cả đời này ôm nàng vào lòng, bảo vệ nàng, yêu nàng, không để nàng rơi thêm một giọt lệ.
"Để vương tử chê cười rồi, ta tự làm được." Tần Minh Nguyệt nhận lấy chiếc khăn tay, nhẹ lau khô những giọt nước mắt. Nàng thật không ngờ bản thân lại có thể rơi lệ trước mặt một nam nhân không mấy thân quen, những tưởng bản thân rất giỏi che giấu, bản thân thật kiên cường, nào ngờ lại gục ngã trước giai điệu ưu thương, ca âm đẹp đẽ này.
"Muốn khóc thì khóc đi, miễn cưỡng bản thân thật sự mệt mỏi lắm." Tư Mã Phong quặn lòng nhìn cô gái trước mặt, nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không để nàng thương tâm, sẽ không để nàng rơi một giọt nước mắt.
"Ta không sao, chỉ là tức cảnh sinh tình, không nhịn được liền ---" Tần Minh Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười.
"Ta không phải Hách Liên Vũ, nàng không cần ở trước mặt ta làm bộ kiên cường." Tư Mã Phong kéo Tần Minh Nguyệt lại, dịu dàng ôm nàng vào lòng. "Nàng muốn khóc thì cứ khóc đi."
Thật sự có thể sao? Không ngờ người đàn ông này cư nhiên lại nhìn thấu trái tim nàng, nhìn thấu mặt nạ kiên cường nàng đang mang. "Cám ơn ngài, ta thật sự không sao." Tần Minh Nguyệt định đẩy Tư Mã Phong ra.
"Nếu thực sự không sao, nàng sẽ không phải đè nén cảm xúc của mình như vậy. Nếu thực sự không sao, nàng cần gì phải miễn cưỡng cười vui?" Tư Mã Phong gắt gao ôm lấy Tần Minh Nguyệt, khiến mặt nàng vùi vào ngực anh.
Tâm nàng thực sự bị nam nhân này nhìn thấu, điều mà ngay cả Hách Liên Vũ cũng không chú ý đến, nam nhân này lại thực để tâm. Chẳng lẽ đây là đang an ủi nàng sao? Những tưởng rằng nàng đủ kiên cường, không ngờ tấm màng kiên cường mong manh ấy đã bị đối phương đâm thủng, hóa ra nội tâm nàng thật yếu đuối.
"Nữ nhân lúc cần trút bỏ thì hãy trút bỏ, đừng giấu kín mọi chuyện trong lòng, bằng không sẽ sinh bệnh đấy. Mấy ngày nay thấy nàng buồn bực không vui lòng ta đau lắm, nàng có biết không?" Tư Mã Phong ôn nhu trìu mến nói.
Lời nói dịu dàng của Tư Mã Phong từng câu từng chữ đánh vào tâm nàng, tựa như muốn mang hết đi những đau xót trong lòng Tần Minh Nguyệt, khiến một cô gái dũng khí đầy mìnnh như nàng xúc động không thôi.
Tư Mã Phong nhẹ nhàng v**t v* mái tóc Tần Minh Nguyệt, động tác nhỏ ấy thôi cũng tác động đến tâm nàng thật mạnh mẽ. Tư Mã Phong khiến nàng có cảm giác thật an tâm, giống như được mẫu thân vỗ về, dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ.
Trong khoảnh khắc thôi cũng tốt rồi, nàng an nhiên dựa vào lồng ngực ấm áp tựa như của phụ thân, bàn tay ôn như tựa như của mẫu thân, cảm giác ấm áp này khiến nàng quên đi những giọt nước mắt. Hai mí mắt nàng nặng trĩu, không nghe lời chậm rãi nhắm lại. Nhưng lòng nàng lại gào thét, không được ngủ, sao có thể ngủ trong lòng người đàn ông xa lạ như vậy. Tựa như bị bỏ bùa, tâm nàng cũng dần yên ắng ngủ say.
______________
[1] Bài hát Nữ nhân hoa (女人花) do Mai Diễm Phương (梅艷芳) trình bày.
[2]Bản gốc : 梨花带雨 - Lê hoa đái vũ.
Giải thích : tựa như hạt mưa trên đóa hoa lê. Nguyên dùng để hình dung dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để hình dung vẻ diễm lệ của người con gái.
Sửu Nữ Cũng Khuynh ThànhTác giả: Ẩn Hình Đích Xí BàngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn. Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ. "Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy. Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi." "Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này… Trong lòng thiếp, một đóa hoa nhỏ đương lớnThực lòng yêu mến chẳng ai hayCỏ dại kia đã phủ khắp triền núiCô phương tự thưởng, thật đau lòngBông hoa nhỏ khẽ đung đưa theo gióMong lắm một bàn tay dịu dàngCó thể an ủi những tổn thương trong lòng thiếpBông hoa nhỏ lay động giữa chốn hồng trầnBông hoa nhỏ khẽ đung đưa theo gióNếu chàng ngửi thấy hương hoa nồng nànXin đừng hỏi thiếp bông hoa ấy thắm đỏ vì aiCó yêu mới hiểu được tình, có say mới biết rượu nồng vì đâuHoa nở, hoa tàn rồi cũng là hư khôngDuyện phận tựa làn gió xuân không ngừng luân chuyển, đến rồi lại điNữ nhân như hoa, hoa tự mộng[1]...Tư Mã Phong dần nhắm mắt, anh say mê thưởng thức giai điệu cùng tiếng ca huyền diệu, tuy chỉ một khúc cầm nhưng cũng đủ khiến ta không thể nào quên, giai điệu vẫn như quanh quẩn ôm ấp lấy lòng người.Dù khi đàn nàng đã cố rũ bỏ mọi chuyện, nhưng khi tiếng đàn cất lên, bất tri bất giác hai hàng lệ lăn dài trên má."Đừng nhúc nhích." Tư Mã Phong lấy chiếc khăn tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Tần Minh Nguyệt.Đúng là tuyệt thế dung nhân, lê hoa đái vũ[2] khiến người ta vừa yêu thương, vừa đau lòng, lại khiến lòng người rung động. Nếu có thể, anh muốn cả đời này ôm nàng vào lòng, bảo vệ nàng, yêu nàng, không để nàng rơi thêm một giọt lệ."Để vương tử chê cười rồi, ta tự làm được." Tần Minh Nguyệt nhận lấy chiếc khăn tay, nhẹ lau khô những giọt nước mắt. Nàng thật không ngờ bản thân lại có thể rơi lệ trước mặt một nam nhân không mấy thân quen, những tưởng bản thân rất giỏi che giấu, bản thân thật kiên cường, nào ngờ lại gục ngã trước giai điệu ưu thương, ca âm đẹp đẽ này."Muốn khóc thì khóc đi, miễn cưỡng bản thân thật sự mệt mỏi lắm." Tư Mã Phong quặn lòng nhìn cô gái trước mặt, nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không để nàng thương tâm, sẽ không để nàng rơi một giọt nước mắt."Ta không sao, chỉ là tức cảnh sinh tình, không nhịn được liền ---" Tần Minh Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười."Ta không phải Hách Liên Vũ, nàng không cần ở trước mặt ta làm bộ kiên cường." Tư Mã Phong kéo Tần Minh Nguyệt lại, dịu dàng ôm nàng vào lòng. "Nàng muốn khóc thì cứ khóc đi."Thật sự có thể sao? Không ngờ người đàn ông này cư nhiên lại nhìn thấu trái tim nàng, nhìn thấu mặt nạ kiên cường nàng đang mang. "Cám ơn ngài, ta thật sự không sao." Tần Minh Nguyệt định đẩy Tư Mã Phong ra."Nếu thực sự không sao, nàng sẽ không phải đè nén cảm xúc của mình như vậy. Nếu thực sự không sao, nàng cần gì phải miễn cưỡng cười vui?" Tư Mã Phong gắt gao ôm lấy Tần Minh Nguyệt, khiến mặt nàng vùi vào ngực anh.Tâm nàng thực sự bị nam nhân này nhìn thấu, điều mà ngay cả Hách Liên Vũ cũng không chú ý đến, nam nhân này lại thực để tâm. Chẳng lẽ đây là đang an ủi nàng sao? Những tưởng rằng nàng đủ kiên cường, không ngờ tấm màng kiên cường mong manh ấy đã bị đối phương đâm thủng, hóa ra nội tâm nàng thật yếu đuối."Nữ nhân lúc cần trút bỏ thì hãy trút bỏ, đừng giấu kín mọi chuyện trong lòng, bằng không sẽ sinh bệnh đấy. Mấy ngày nay thấy nàng buồn bực không vui lòng ta đau lắm, nàng có biết không?" Tư Mã Phong ôn nhu trìu mến nói.Lời nói dịu dàng của Tư Mã Phong từng câu từng chữ đánh vào tâm nàng, tựa như muốn mang hết đi những đau xót trong lòng Tần Minh Nguyệt, khiến một cô gái dũng khí đầy mìnnh như nàng xúc động không thôi.Tư Mã Phong nhẹ nhàng v**t v* mái tóc Tần Minh Nguyệt, động tác nhỏ ấy thôi cũng tác động đến tâm nàng thật mạnh mẽ. Tư Mã Phong khiến nàng có cảm giác thật an tâm, giống như được mẫu thân vỗ về, dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ.Trong khoảnh khắc thôi cũng tốt rồi, nàng an nhiên dựa vào lồng ngực ấm áp tựa như của phụ thân, bàn tay ôn như tựa như của mẫu thân, cảm giác ấm áp này khiến nàng quên đi những giọt nước mắt. Hai mí mắt nàng nặng trĩu, không nghe lời chậm rãi nhắm lại. Nhưng lòng nàng lại gào thét, không được ngủ, sao có thể ngủ trong lòng người đàn ông xa lạ như vậy. Tựa như bị bỏ bùa, tâm nàng cũng dần yên ắng ngủ say.______________[1] Bài hát Nữ nhân hoa (女人花) do Mai Diễm Phương (梅艷芳) trình bày.[2]Bản gốc : 梨花带雨 - Lê hoa đái vũ.Giải thích : tựa như hạt mưa trên đóa hoa lê. Nguyên dùng để hình dung dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để hình dung vẻ diễm lệ của người con gái.