Tác giả:

Ban đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới…

Chương 583: Khế đất nam sơn (1)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… Liễu Nhược Hoa nói xong, khóe miệng Tô Lạc gợi lên tia hài hước.Thật là thú vị, lại có thể chất vấn nàng, đáng thương cho bọn họ còn chưa biết toàn bộ Nam Sơn bây giờ đã là của nàng.Nhưng mà Tô Lạc còn chưa kịp nói, Liễu Thừa Phong ở bên cạnh đã tức giận nói theo: “Xú nha đầu, ngươi thật to gan, chỉ bằng ngươi mà cũng được ngồi ở đầu tường này?” Tô Lạc không nhịn được cười.Bây giờ nàng là chủ nhân chân chính ở nơi này, bọn họ lại nói nàng ngay cả cơ hội ngồi ở đầu tường cũng không có? Thật là thú vị.Tô Lạc cũng không nói cho bọn họ biết tình hình thực tế, khóe miệng kéo lên ý cười không chút quan tâm: “Ồ, đầu tường này chẳng lẽ ngồi không được sao? Không lẽ là của phủ các ngươi?” “Nếu là phủ chúng ta, ngươi ngược lại có thể ngồi, nhưng nơi này...” Khóe miệng Liễu Nhược Hoa gợi lên tia châm biếm cười lạnh: “Nơi này là của Tấn Vương điện hạ, hành vi của ngươi, quả thật đang tìm đến cái chết!”Liễu Nhược Hoa cho rằng Tô Lạc là trộm lẻn vào cung điện, sẽ cảm thấy chột dạ. Trong lòng nghĩ Tô Lạc sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng thấy nàng vẫn ung dung bình thản ngồi ở đầu tường, hai chân dài lắc tới lắc lui, thoạt nhìn rất thoải mái.Trong mắt Liễu Nhược Hoa hiện lên tức giận! Tấn Vương điện hạ không thích nhất là đồ của hắn bị người khác chạm vào, nếu đã biết... Bỗng nhiên, sắc mặt Liễu Nhược Hoa tối sầm.Bởi vì nàng nhớ đến trận chiến ồn ào náo nhiệt giữa Tô Thanh và Tô Lạc ở đế đô, lúc đó Tấn Vương điện hạ uy nghi bay đến nắm tay Tô Lạc, lại thêm ở sơn mạch Lạc Nhật cũng đã thấy...Tô Lạc cười như không cười nhìn bọn họ: “Suy nghĩ kĩ rồi?” Liễu Nhược Hoa lạnh mặt: “Quả là điện hạ đối với ngươi rất tốt, vậy mà lại mang ngươi đến nơi này.”Đôi tay Tô Lạc chống vào đầu tường, ngước mắt nhìn mặt trời một vòng hồng nhạt ở phía Đông, sau một lúc mới tùy ý liếc bọn họ một cái: “Đúng à, đâu giống như các ngươi, nói ra cũng là con cháu nhà làm quan, lại trốn ở góc tường nhà người khác tu luyện, có mất mặt hay không đây?”Liễu Nhược Hoa bị trêu đùa, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lại ương ngạnh nói: “Ngươi biết cái gì? Nơi này là nơi có linh khí nồng đậm nhất trong toàn bộ đất ở Nam Sơn, không ở nơi này tu luyện thì tu luyện ở nơi nào?” “Bên trong kia kìa.” Ngón tay tinh tế của Tô Lạc chỉ vào vị trí thác nước hòn non bộ.Liễu Nhược Hoa cười lạnh châm biến: “Ngươi là cố ý muốn hại chết chúng ta sao? Cửa nhà Tấn Vương điện hạ, ai muốn vào thì có thể đi vào sao?”Tô Lạc duỗi tay: “Ta nè, không phải muốn vào là đi vào rồi sao?” Chẳng qua chỉ là một miếng đất thôi, bọn họ lại sợ hãi như vậy, thật là chuyện bé xé ra? Nam Cung Lưu Vân thật sự rất đáng sợ sao? Nàng nhìn thế nào cũng thấy giống như một đứa trẻ chưa lớn thích phá phách chơi đùa lại hay giận dỗi.Tô Lạc dùng giọng điệu xem thường, thái độ cũng xem thường, Liễu Nhược Hoa nghe xong tức giận vô cùng.“Nếu ta cho ngươi đi vào, ngươi trả lời ta một vấn đề, thế nào?” Tô Lạc cười nhìn Liễu Nhược Hoa. Sau khi trở về từ sơn mạch Lạc Nhật, nàng vẫn luôn bận rộn đủ chuyện, nhưng lại đem chuyện quan trọng nhất trì hoãn kéo dài.“Ngươi có thể cho ta đi vào, ngươi nằm mơ đi!” Liễu Nhược Hoa cười nhạo ra tiếng: “Ngươi muốn hại chúng ta thì cứ việc nói thẳng đi, không cần phải làm bộ làm tịch.”“Này! Ta nói các ngươi sao lại tự ti như vậy à? Không phải là đi vào trong thôi sao? Như thế nào lại có quan hệ với tính mạng?” Tô Lạc nghĩ không hiểu, đi vào trong thì có liên quan gì đến tính mạng. “Tự ti? Ngươi là không biết gì mới đúng!” Liễu Nhược Hoa trừng mắt liếc Tô Lạc một cái: “Ngay cả điều kiêng kị của Tấn Vương điện hạ cũng không biết, ngươi làm sao sống cùng với hắn đến bây giờ?”

Liễu Nhược Hoa nói xong, khóe miệng Tô Lạc gợi lên tia hài hước.

Thật là thú vị, lại có thể chất vấn nàng, đáng thương cho bọn họ còn chưa biết toàn bộ Nam Sơn bây giờ đã là của nàng.

Nhưng mà Tô Lạc còn chưa kịp nói, Liễu Thừa Phong ở bên cạnh đã tức giận nói theo: “Xú nha đầu, ngươi thật to gan, chỉ bằng ngươi mà cũng được ngồi ở đầu tường này?” 

Tô Lạc không nhịn được cười.

Bây giờ nàng là chủ nhân chân chính ở nơi này, bọn họ lại nói nàng ngay cả cơ hội ngồi ở đầu tường cũng không có? Thật là thú vị.

Tô Lạc cũng không nói cho bọn họ biết tình hình thực tế, khóe miệng kéo lên ý cười không chút quan tâm: “Ồ, đầu tường này chẳng lẽ ngồi không được sao? Không lẽ là của phủ các ngươi?” 

“Nếu là phủ chúng ta, ngươi ngược lại có thể ngồi, nhưng nơi này...” Khóe miệng Liễu Nhược Hoa gợi lên tia châm biếm cười lạnh: “Nơi này là của Tấn Vương điện hạ, hành vi của ngươi, quả thật đang tìm đến cái chết!”

Liễu Nhược Hoa cho rằng Tô Lạc là trộm lẻn vào cung điện, sẽ cảm thấy chột dạ. Trong lòng nghĩ Tô Lạc sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng thấy nàng vẫn ung dung bình thản ngồi ở đầu tường, hai chân dài lắc tới lắc lui, thoạt nhìn rất thoải mái.

Trong mắt Liễu Nhược Hoa hiện lên tức giận! 

Tấn Vương điện hạ không thích nhất là đồ của hắn bị người khác chạm vào, nếu đã biết... Bỗng nhiên, sắc mặt Liễu Nhược Hoa tối sầm.

Bởi vì nàng nhớ đến trận chiến ồn ào náo nhiệt giữa Tô Thanh và Tô Lạc ở đế đô, lúc đó Tấn Vương điện hạ uy nghi bay đến nắm tay Tô Lạc, lại thêm ở sơn mạch Lạc Nhật cũng đã thấy...

Tô Lạc cười như không cười nhìn bọn họ: “Suy nghĩ kĩ rồi?” 

Liễu Nhược Hoa lạnh mặt: “Quả là điện hạ đối với ngươi rất tốt, vậy mà lại mang ngươi đến nơi này.”

Đôi tay Tô Lạc chống vào đầu tường, ngước mắt nhìn mặt trời một vòng hồng nhạt ở phía Đông, sau một lúc mới tùy ý liếc bọn họ một cái: “Đúng à, đâu giống như các ngươi, nói ra cũng là con cháu nhà làm quan, lại trốn ở góc tường nhà người khác tu luyện, có mất mặt hay không đây?”

Liễu Nhược Hoa bị trêu đùa, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lại ương ngạnh nói: “Ngươi biết cái gì? Nơi này là nơi có linh khí nồng đậm nhất trong toàn bộ đất ở Nam Sơn, không ở nơi này tu luyện thì tu luyện ở nơi nào?” 

“Bên trong kia kìa.” Ngón tay tinh tế của Tô Lạc chỉ vào vị trí thác nước hòn non bộ.

Liễu Nhược Hoa cười lạnh châm biến: “Ngươi là cố ý muốn hại chết chúng ta sao? Cửa nhà Tấn Vương điện hạ, ai muốn vào thì có thể đi vào sao?”

Tô Lạc duỗi tay: “Ta nè, không phải muốn vào là đi vào rồi sao?” 

Chẳng qua chỉ là một miếng đất thôi, bọn họ lại sợ hãi như vậy, thật là chuyện bé xé ra? Nam Cung Lưu Vân thật sự rất đáng sợ sao? Nàng nhìn thế nào cũng thấy giống như một đứa trẻ chưa lớn thích phá phách chơi đùa lại hay giận dỗi.

Tô Lạc dùng giọng điệu xem thường, thái độ cũng xem thường, Liễu Nhược Hoa nghe xong tức giận vô cùng.

“Nếu ta cho ngươi đi vào, ngươi trả lời ta một vấn đề, thế nào?” Tô Lạc cười nhìn Liễu Nhược Hoa. 

Sau khi trở về từ sơn mạch Lạc Nhật, nàng vẫn luôn bận rộn đủ chuyện, nhưng lại đem chuyện quan trọng nhất trì hoãn kéo dài.

“Ngươi có thể cho ta đi vào, ngươi nằm mơ đi!” Liễu Nhược Hoa cười nhạo ra tiếng: “Ngươi muốn hại chúng ta thì cứ việc nói thẳng đi, không cần phải làm bộ làm tịch.”

“Này! Ta nói các ngươi sao lại tự ti như vậy à? Không phải là đi vào trong thôi sao? Như thế nào lại có quan hệ với tính mạng?” Tô Lạc nghĩ không hiểu, đi vào trong thì có liên quan gì đến tính mạng. 

“Tự ti? Ngươi là không biết gì mới đúng!” Liễu Nhược Hoa trừng mắt liếc Tô Lạc một cái: “Ngay cả điều kiêng kị của Tấn Vương điện hạ cũng không biết, ngươi làm sao sống cùng với hắn đến bây giờ?”

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… Liễu Nhược Hoa nói xong, khóe miệng Tô Lạc gợi lên tia hài hước.Thật là thú vị, lại có thể chất vấn nàng, đáng thương cho bọn họ còn chưa biết toàn bộ Nam Sơn bây giờ đã là của nàng.Nhưng mà Tô Lạc còn chưa kịp nói, Liễu Thừa Phong ở bên cạnh đã tức giận nói theo: “Xú nha đầu, ngươi thật to gan, chỉ bằng ngươi mà cũng được ngồi ở đầu tường này?” Tô Lạc không nhịn được cười.Bây giờ nàng là chủ nhân chân chính ở nơi này, bọn họ lại nói nàng ngay cả cơ hội ngồi ở đầu tường cũng không có? Thật là thú vị.Tô Lạc cũng không nói cho bọn họ biết tình hình thực tế, khóe miệng kéo lên ý cười không chút quan tâm: “Ồ, đầu tường này chẳng lẽ ngồi không được sao? Không lẽ là của phủ các ngươi?” “Nếu là phủ chúng ta, ngươi ngược lại có thể ngồi, nhưng nơi này...” Khóe miệng Liễu Nhược Hoa gợi lên tia châm biếm cười lạnh: “Nơi này là của Tấn Vương điện hạ, hành vi của ngươi, quả thật đang tìm đến cái chết!”Liễu Nhược Hoa cho rằng Tô Lạc là trộm lẻn vào cung điện, sẽ cảm thấy chột dạ. Trong lòng nghĩ Tô Lạc sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng thấy nàng vẫn ung dung bình thản ngồi ở đầu tường, hai chân dài lắc tới lắc lui, thoạt nhìn rất thoải mái.Trong mắt Liễu Nhược Hoa hiện lên tức giận! Tấn Vương điện hạ không thích nhất là đồ của hắn bị người khác chạm vào, nếu đã biết... Bỗng nhiên, sắc mặt Liễu Nhược Hoa tối sầm.Bởi vì nàng nhớ đến trận chiến ồn ào náo nhiệt giữa Tô Thanh và Tô Lạc ở đế đô, lúc đó Tấn Vương điện hạ uy nghi bay đến nắm tay Tô Lạc, lại thêm ở sơn mạch Lạc Nhật cũng đã thấy...Tô Lạc cười như không cười nhìn bọn họ: “Suy nghĩ kĩ rồi?” Liễu Nhược Hoa lạnh mặt: “Quả là điện hạ đối với ngươi rất tốt, vậy mà lại mang ngươi đến nơi này.”Đôi tay Tô Lạc chống vào đầu tường, ngước mắt nhìn mặt trời một vòng hồng nhạt ở phía Đông, sau một lúc mới tùy ý liếc bọn họ một cái: “Đúng à, đâu giống như các ngươi, nói ra cũng là con cháu nhà làm quan, lại trốn ở góc tường nhà người khác tu luyện, có mất mặt hay không đây?”Liễu Nhược Hoa bị trêu đùa, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lại ương ngạnh nói: “Ngươi biết cái gì? Nơi này là nơi có linh khí nồng đậm nhất trong toàn bộ đất ở Nam Sơn, không ở nơi này tu luyện thì tu luyện ở nơi nào?” “Bên trong kia kìa.” Ngón tay tinh tế của Tô Lạc chỉ vào vị trí thác nước hòn non bộ.Liễu Nhược Hoa cười lạnh châm biến: “Ngươi là cố ý muốn hại chết chúng ta sao? Cửa nhà Tấn Vương điện hạ, ai muốn vào thì có thể đi vào sao?”Tô Lạc duỗi tay: “Ta nè, không phải muốn vào là đi vào rồi sao?” Chẳng qua chỉ là một miếng đất thôi, bọn họ lại sợ hãi như vậy, thật là chuyện bé xé ra? Nam Cung Lưu Vân thật sự rất đáng sợ sao? Nàng nhìn thế nào cũng thấy giống như một đứa trẻ chưa lớn thích phá phách chơi đùa lại hay giận dỗi.Tô Lạc dùng giọng điệu xem thường, thái độ cũng xem thường, Liễu Nhược Hoa nghe xong tức giận vô cùng.“Nếu ta cho ngươi đi vào, ngươi trả lời ta một vấn đề, thế nào?” Tô Lạc cười nhìn Liễu Nhược Hoa. Sau khi trở về từ sơn mạch Lạc Nhật, nàng vẫn luôn bận rộn đủ chuyện, nhưng lại đem chuyện quan trọng nhất trì hoãn kéo dài.“Ngươi có thể cho ta đi vào, ngươi nằm mơ đi!” Liễu Nhược Hoa cười nhạo ra tiếng: “Ngươi muốn hại chúng ta thì cứ việc nói thẳng đi, không cần phải làm bộ làm tịch.”“Này! Ta nói các ngươi sao lại tự ti như vậy à? Không phải là đi vào trong thôi sao? Như thế nào lại có quan hệ với tính mạng?” Tô Lạc nghĩ không hiểu, đi vào trong thì có liên quan gì đến tính mạng. “Tự ti? Ngươi là không biết gì mới đúng!” Liễu Nhược Hoa trừng mắt liếc Tô Lạc một cái: “Ngay cả điều kiêng kị của Tấn Vương điện hạ cũng không biết, ngươi làm sao sống cùng với hắn đến bây giờ?”

Chương 583: Khế đất nam sơn (1)