Ban đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới…
Chương 697: Lý gia đau thương (4)
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… “Rất nhỏ...” Ám Dạ Minh nói thầm một tiếng.Tuy âm lượng rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Lý Nghiêu Tường nghe được.Tiểu Thần Long ngồi ở trên đỉnh đầu Lý Nghiêu Tường giống như ổ gà, hai móng vuốt nhỏ bắt lấy cái đầu rối loạn như đám cỏ dại.Hai mắt to thanh khiết như nước hoang mang lại vô tội nhìn những người ôm chân cười nghiêng ngả.Nó không hiểu chính mình đã làm ra cái dạng gì.Thế giới con người thật phức tạp à... Nó không hiểu, Tiểu Thần Long nhấp nháp cái miệng nhỏ, bộ dáng nhỏ thẫn thờ nhìn quả rất thật ngây thơ.Lúc này, Lý Nghiêu Tường tức giận đến phát điên rồi!Trước mặt những người dưới bị Tiểu Thần Long trêu đùa, điều đó đã khiến hắn nổi giận cực hạn rồi, giờ lại bị Tiểu Thần Long làm như vậy một lần nữa, khiến bí mật hắn che giấu bao nhiêu năm đã bị phơi bày trước mặt mọi người.Vì che giấu bí mật này, hắn còn trốn tránh việc cưới vợ, nhưng bây giờ, tất cả đều đã bị hủy hoại rồi!Điều này khiến cho cả người hắn đều rơi vào trạng thái điên cuồng.“A a a!” Lý Nghiêu Tường tức giận đến mức tự cào loạn trên đầu mình.Nếu đã bị lộ, hắn liền buông ra, không cần quan tâm cái gì không có nơi riêng tư rồi!Lý Nghiêu Tường quả thật phát điên rồi, đôi tay hắn cào loạn trên đầu, nhưng có tác dụng gì? Tiểu Thần Long lại không phải là điêu khắc, đứng yên cho hắn tóm lấy.Cho nên trước lúc hắn động thủ, vật nhỏ nhanh nhẹn đã phiêu dạt đến sau lưng hắn rồi.Nhưng vào trạng thái điên cuồng Lý Nghiêu Tường hoàn toàn không biết, chỉ thấy hắn không ngừng chộp lên đầu mình.Một chộp xuống là một nắm tóc.Ngay cả dây thắt lưng cũng bị kéo xuống dưới, từng nắm tóc đen dính máu, nhìn thấy mà u ám lại kh*ng b*.Đám người Tô Lạc trong mắt cười vui vẻ lập tức ngừng lại, thần sắc có chút ngưng trọng.“A a a!” Trong miệng Lý Nghiêu Tường phát ra tiếng thét lên giận dữ, toàn bộ trời đất rung chuyển một trận long trời lở đất.Lý Nghiêu Tường bỗng nhiên yên tĩnh.Đôi mắt hắn rủ xuống bỗng nhiên phát ra tia dữ tợn, phẫn nộ mà bắn về phía Tô Lạc.Mắt thấy hắn từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía Tô Lạc.Toàn thân hắn đằng đằng sát khí, khiến lòng người sợ hãi.Nhưng lúc này, móng vuốt bén nhọn của Tiểu Thần Long nắm thành quyền, đập thật mạnh xuống đầu Lý Nghiêu Tường.Tia đỏ rực trong mắt Lý Nghiêu Tường dần dần biến mất... Đôi mắt có hình dáng như nhang muỗi, chậm rãi nhẹ nhàng ngã xuống mặt đất.Tô Lạc hung hăng lau một đoàn mồ hôi trên trán.Trạng thái điên cuồng của Lý Nghiêu Tường quả thật rất đáng sợ, may mà thời khắc quan trọng cuối cùng Tiểu Thần Long đã xuất một quyền.Sau khi đem Lý Nghiêu Tường hôn mê xong, vẻ mặt Tiểu Thần Long hào hứng bay về phía Tô Lạc, kiêu ngạo mà giương khuôn mặt nhỏ.“Ngao ngao!” Tiểu Thần Long vỗ ngực, tỏ vẻ chính mình làm rất tốt, mong đợi chủ nhân khen ngợi.“Vẫn là Tiểu Long Long nhà ta là lợi hại nhất!” Khuôn mặt Tô Lạc tươi cười mà xoa đầu nó.Tiểu Thần Long thích nhất động tác Tô Lạc mang theo tia sủng nịnh.Hai móng vuốt nhỏ của nó bắt lấy góc áo Tô Lạc, ngượng ngùng mà đem đầu chôn vào trong lòng nàng, đẩy tới đẩy lui.Tô Lạc không khỏi có chút buồn cười.Sức mạnh Tiểu Thần Long có thể so với Lý Nghiêu Tường, nhưng lại có bộ dáng ngượng ngùng như thế, nói ra ai sẽ tin đây?Cũng không biết khi nào nó mới có thể trưởng thành à.Bắc Thần Ảnh ghé sát vào Tô Lạc, khuôn mặt trần đầy rạng rỡ mang khí chất đẹp trai, răng nanh lấp lánh phát sáng: “Chị dâu, thực sự có ngươi, tiểu cẩu có thể dưỡng thành tiểu long!”Lam Tuyển cũng dựa sát vào, hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng: “Chỗ của ngươi còn có hay không? Cho chúng ta một con đi...”Ám Dạ Minh tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt hắn cũng biểu hiện ra tia mong đợi.Không đợi Tô Lạc trả lời, Bắc Thần Ảnh liền đập đầu Lam Tuyển: “Đây là long, lại không phải là cẩu, sao có thể tùy tiện nhặt được?”
“Rất nhỏ...” Ám Dạ Minh nói thầm một tiếng.
Tuy âm lượng rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Lý Nghiêu Tường nghe được.
Tiểu Thần Long ngồi ở trên đỉnh đầu Lý Nghiêu Tường giống như ổ gà, hai móng vuốt nhỏ bắt lấy cái đầu rối loạn như đám cỏ dại.
Hai mắt to thanh khiết như nước hoang mang lại vô tội nhìn những người ôm chân cười nghiêng ngả.
Nó không hiểu chính mình đã làm ra cái dạng gì.
Thế giới con người thật phức tạp à... Nó không hiểu, Tiểu Thần Long nhấp nháp cái miệng nhỏ, bộ dáng nhỏ thẫn thờ nhìn quả rất thật ngây thơ.
Lúc này, Lý Nghiêu Tường tức giận đến phát điên rồi!
Trước mặt những người dưới bị Tiểu Thần Long trêu đùa, điều đó đã khiến hắn nổi giận cực hạn rồi, giờ lại bị Tiểu Thần Long làm như vậy một lần nữa, khiến bí mật hắn che giấu bao nhiêu năm đã bị phơi bày trước mặt mọi người.
Vì che giấu bí mật này, hắn còn trốn tránh việc cưới vợ, nhưng bây giờ, tất cả đều đã bị hủy hoại rồi!
Điều này khiến cho cả người hắn đều rơi vào trạng thái điên cuồng.
“A a a!” Lý Nghiêu Tường tức giận đến mức tự cào loạn trên đầu mình.
Nếu đã bị lộ, hắn liền buông ra, không cần quan tâm cái gì không có nơi riêng tư rồi!
Lý Nghiêu Tường quả thật phát điên rồi, đôi tay hắn cào loạn trên đầu, nhưng có tác dụng gì? Tiểu Thần Long lại không phải là điêu khắc, đứng yên cho hắn tóm lấy.
Cho nên trước lúc hắn động thủ, vật nhỏ nhanh nhẹn đã phiêu dạt đến sau lưng hắn rồi.
Nhưng vào trạng thái điên cuồng Lý Nghiêu Tường hoàn toàn không biết, chỉ thấy hắn không ngừng chộp lên đầu mình.
Một chộp xuống là một nắm tóc.
Ngay cả dây thắt lưng cũng bị kéo xuống dưới, từng nắm tóc đen dính máu, nhìn thấy mà u ám lại kh*ng b*.
Đám người Tô Lạc trong mắt cười vui vẻ lập tức ngừng lại, thần sắc có chút ngưng trọng.
“A a a!” Trong miệng Lý Nghiêu Tường phát ra tiếng thét lên giận dữ, toàn bộ trời đất rung chuyển một trận long trời lở đất.
Lý Nghiêu Tường bỗng nhiên yên tĩnh.
Đôi mắt hắn rủ xuống bỗng nhiên phát ra tia dữ tợn, phẫn nộ mà bắn về phía Tô Lạc.
Mắt thấy hắn từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía Tô Lạc.
Toàn thân hắn đằng đằng sát khí, khiến lòng người sợ hãi.
Nhưng lúc này, móng vuốt bén nhọn của Tiểu Thần Long nắm thành quyền, đập thật mạnh xuống đầu Lý Nghiêu Tường.
Tia đỏ rực trong mắt Lý Nghiêu Tường dần dần biến mất... Đôi mắt có hình dáng như nhang muỗi, chậm rãi nhẹ nhàng ngã xuống mặt đất.
Tô Lạc hung hăng lau một đoàn mồ hôi trên trán.
Trạng thái điên cuồng của Lý Nghiêu Tường quả thật rất đáng sợ, may mà thời khắc quan trọng cuối cùng Tiểu Thần Long đã xuất một quyền.
Sau khi đem Lý Nghiêu Tường hôn mê xong, vẻ mặt Tiểu Thần Long hào hứng bay về phía Tô Lạc, kiêu ngạo mà giương khuôn mặt nhỏ.
“Ngao ngao!” Tiểu Thần Long vỗ ngực, tỏ vẻ chính mình làm rất tốt, mong đợi chủ nhân khen ngợi.
“Vẫn là Tiểu Long Long nhà ta là lợi hại nhất!” Khuôn mặt Tô Lạc tươi cười mà xoa đầu nó.
Tiểu Thần Long thích nhất động tác Tô Lạc mang theo tia sủng nịnh.
Hai móng vuốt nhỏ của nó bắt lấy góc áo Tô Lạc, ngượng ngùng mà đem đầu chôn vào trong lòng nàng, đẩy tới đẩy lui.
Tô Lạc không khỏi có chút buồn cười.
Sức mạnh Tiểu Thần Long có thể so với Lý Nghiêu Tường, nhưng lại có bộ dáng ngượng ngùng như thế, nói ra ai sẽ tin đây?
Cũng không biết khi nào nó mới có thể trưởng thành à.
Bắc Thần Ảnh ghé sát vào Tô Lạc, khuôn mặt trần đầy rạng rỡ mang khí chất đẹp trai, răng nanh lấp lánh phát sáng: “Chị dâu, thực sự có ngươi, tiểu cẩu có thể dưỡng thành tiểu long!”
Lam Tuyển cũng dựa sát vào, hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng: “Chỗ của ngươi còn có hay không? Cho chúng ta một con đi...”
Ám Dạ Minh tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt hắn cũng biểu hiện ra tia mong đợi.
Không đợi Tô Lạc trả lời, Bắc Thần Ảnh liền đập đầu Lam Tuyển: “Đây là long, lại không phải là cẩu, sao có thể tùy tiện nhặt được?”
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… “Rất nhỏ...” Ám Dạ Minh nói thầm một tiếng.Tuy âm lượng rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Lý Nghiêu Tường nghe được.Tiểu Thần Long ngồi ở trên đỉnh đầu Lý Nghiêu Tường giống như ổ gà, hai móng vuốt nhỏ bắt lấy cái đầu rối loạn như đám cỏ dại.Hai mắt to thanh khiết như nước hoang mang lại vô tội nhìn những người ôm chân cười nghiêng ngả.Nó không hiểu chính mình đã làm ra cái dạng gì.Thế giới con người thật phức tạp à... Nó không hiểu, Tiểu Thần Long nhấp nháp cái miệng nhỏ, bộ dáng nhỏ thẫn thờ nhìn quả rất thật ngây thơ.Lúc này, Lý Nghiêu Tường tức giận đến phát điên rồi!Trước mặt những người dưới bị Tiểu Thần Long trêu đùa, điều đó đã khiến hắn nổi giận cực hạn rồi, giờ lại bị Tiểu Thần Long làm như vậy một lần nữa, khiến bí mật hắn che giấu bao nhiêu năm đã bị phơi bày trước mặt mọi người.Vì che giấu bí mật này, hắn còn trốn tránh việc cưới vợ, nhưng bây giờ, tất cả đều đã bị hủy hoại rồi!Điều này khiến cho cả người hắn đều rơi vào trạng thái điên cuồng.“A a a!” Lý Nghiêu Tường tức giận đến mức tự cào loạn trên đầu mình.Nếu đã bị lộ, hắn liền buông ra, không cần quan tâm cái gì không có nơi riêng tư rồi!Lý Nghiêu Tường quả thật phát điên rồi, đôi tay hắn cào loạn trên đầu, nhưng có tác dụng gì? Tiểu Thần Long lại không phải là điêu khắc, đứng yên cho hắn tóm lấy.Cho nên trước lúc hắn động thủ, vật nhỏ nhanh nhẹn đã phiêu dạt đến sau lưng hắn rồi.Nhưng vào trạng thái điên cuồng Lý Nghiêu Tường hoàn toàn không biết, chỉ thấy hắn không ngừng chộp lên đầu mình.Một chộp xuống là một nắm tóc.Ngay cả dây thắt lưng cũng bị kéo xuống dưới, từng nắm tóc đen dính máu, nhìn thấy mà u ám lại kh*ng b*.Đám người Tô Lạc trong mắt cười vui vẻ lập tức ngừng lại, thần sắc có chút ngưng trọng.“A a a!” Trong miệng Lý Nghiêu Tường phát ra tiếng thét lên giận dữ, toàn bộ trời đất rung chuyển một trận long trời lở đất.Lý Nghiêu Tường bỗng nhiên yên tĩnh.Đôi mắt hắn rủ xuống bỗng nhiên phát ra tia dữ tợn, phẫn nộ mà bắn về phía Tô Lạc.Mắt thấy hắn từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía Tô Lạc.Toàn thân hắn đằng đằng sát khí, khiến lòng người sợ hãi.Nhưng lúc này, móng vuốt bén nhọn của Tiểu Thần Long nắm thành quyền, đập thật mạnh xuống đầu Lý Nghiêu Tường.Tia đỏ rực trong mắt Lý Nghiêu Tường dần dần biến mất... Đôi mắt có hình dáng như nhang muỗi, chậm rãi nhẹ nhàng ngã xuống mặt đất.Tô Lạc hung hăng lau một đoàn mồ hôi trên trán.Trạng thái điên cuồng của Lý Nghiêu Tường quả thật rất đáng sợ, may mà thời khắc quan trọng cuối cùng Tiểu Thần Long đã xuất một quyền.Sau khi đem Lý Nghiêu Tường hôn mê xong, vẻ mặt Tiểu Thần Long hào hứng bay về phía Tô Lạc, kiêu ngạo mà giương khuôn mặt nhỏ.“Ngao ngao!” Tiểu Thần Long vỗ ngực, tỏ vẻ chính mình làm rất tốt, mong đợi chủ nhân khen ngợi.“Vẫn là Tiểu Long Long nhà ta là lợi hại nhất!” Khuôn mặt Tô Lạc tươi cười mà xoa đầu nó.Tiểu Thần Long thích nhất động tác Tô Lạc mang theo tia sủng nịnh.Hai móng vuốt nhỏ của nó bắt lấy góc áo Tô Lạc, ngượng ngùng mà đem đầu chôn vào trong lòng nàng, đẩy tới đẩy lui.Tô Lạc không khỏi có chút buồn cười.Sức mạnh Tiểu Thần Long có thể so với Lý Nghiêu Tường, nhưng lại có bộ dáng ngượng ngùng như thế, nói ra ai sẽ tin đây?Cũng không biết khi nào nó mới có thể trưởng thành à.Bắc Thần Ảnh ghé sát vào Tô Lạc, khuôn mặt trần đầy rạng rỡ mang khí chất đẹp trai, răng nanh lấp lánh phát sáng: “Chị dâu, thực sự có ngươi, tiểu cẩu có thể dưỡng thành tiểu long!”Lam Tuyển cũng dựa sát vào, hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng: “Chỗ của ngươi còn có hay không? Cho chúng ta một con đi...”Ám Dạ Minh tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt hắn cũng biểu hiện ra tia mong đợi.Không đợi Tô Lạc trả lời, Bắc Thần Ảnh liền đập đầu Lam Tuyển: “Đây là long, lại không phải là cẩu, sao có thể tùy tiện nhặt được?”