Tác giả:

Ban đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới…

Chương 813: Ám sát trong rừng (3)

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… Đôi mắt Tô Lạc híp lại, ngưng tụ ra một hỏa cầu cực lớn trong tay, ngay khi có cơ hội thì đập thẳng vào tên áo đen!Tuy nhiên, kẻ áo đen chỉ cần giơ ống tay áo lên, hỏa cầu trong nháy mắt tắt thành tro tàn.Dù sao thì hỏa cầu này của Tô Lạc cũng chỉ là để Tử Nghiên tranh thủ thời gian ngụy trang. Hai người tuy là lần đầu tiên phối hợp, nhưng lại ăn ý vô cùng.Ngay khi kẻ áo đen động thủ dập tắt cầu lửa, trong tay Tử Nghiên xuất hiện năm lưỡi dao băng, lặng yên không một tiếng động mà phóng về phía ấn đường của kẻ áo đen.Kẻ áo đen mới vừa diệt xong hỏa cầu, lại nghênh đón băng nhận! Hắn khó khăn lắm mới tránh được trận tập kích bằng các lưỡi dao băng này.Nhưng mà, dù hắn tránh thoát được lưỡi dao băng đánh lén trong nháy mắt, Tô Lạc đã sớm tính toán được vị trí tránh né của hắn!Đại Hư Không Thủ Ấn xuất chiêu! Chờ kẻ áo đen tự động chui vào phía dưới Đại Hư Không Thủ Ấn…“Đùng!”Đại Hư Không Thủ Ấn nguy nga như núi cao vững chãi trong nháy mắt nện xuống! Kẻ áo đen thay đổi sắc mặt.Hắn không hề nghĩ rằng thắng lợi vốn đã nắm chắt trong tay sẽ bị bức đến mức chật vật như thế này.Kẻ áo đen vèo một tiếng nhảy về phía trước, tránh được chiêu thức nguy hiểm của Tô Lạc, không bị đánh thành bánh bao nhân thịt. Nhưng mà chỉ trong chớp mắt này!Tử Nghiên sớm đã ôm kiếm canh giữ ở một bên.Nàng nhảy thẳng lên, trường kiếm hướng đến thẳng vai trái và bụng hắn mà chém xuống! “Xoạt”Âm thanh quần áo rách vụn nho nhỏ vang lên, tiếp theo đó là âm thanh da thịt bị cắt.Trên người kẻ áo đen trong nháy mắt xuất hiện một vết thương dài hẹp. Máu tươi phun ra dữ dội, nhìn thấy thật ghê người.Nhưng mà, mặt hắn chỉ hiện lên nụ cười lạnh lẽo giả tạo, trường câu trong tay vẫn hướng thẳng về phía Tử Nghiên!Nếu bị câu trúng, nhẹ thì hủy hoại dung nhan, nặng thì cầm chắc cái chết! Đáng tiếc, Tử Nghiên vốn là kẻ tàn nhẫn với chính mình!Tử Nghiên quyết tâm không tránh, mà còn một kiếm đâm tới.“Phụt!” Ngực kẻ áo đen lại b*n r* thêm một tia máu!Trong lòng hắn tức giận đến muốn chết!Nhưng mà Tô Lạc ở phía sau lại còn phóng vô số hỏa cầu bay về phía hắn! Kẻ áo đen xoay người phóng về phía Tô Lạc!Nếu hiện tại đánh không lại hai nha đầu thúi này, thì ba mươi sáu kế chạy vẫn là nhất.Thoát được rồi thì không lo sau này không có cơ hội. Kẻ áo đen quyết dùng sự yếu thế của Tô Lạc để tìm đường thoát thân.Nhưng mà, đáng thương hắn lại không thấy được khóe miệng Tô Lạc đang nở một nụ cười giả tạo.Vì vậy ngay khi kẻ áo đen phóng về phía Tô Lạc hòng tìm đường trốn thoát, gương mặt Tô Lạc lộ vẻ kinh hoàng, né sang bên cạnh. Đáy lòng kẻ áo đen hiện lên sự châm biếm.Con kiến nhỏ bé, biết né tránh là tốt!Ngay khi hắn thoáng nhìn thấy gương mặt của Tô Lạc… Một con dao găm quỷ dị xuất hiện, nhằm thẳng ngay cổ kẻ áo đen, xẹt qua một đường!Kẻ áo đen cười lạnh. Tốc độ chậm như vậy, cũng dám ở trước mặt hắn bêu xấu?Nhưng mà gương mặt của hắn nhanh chóng trở nên cứng đờ, cả đời hắn sau này cười cũng cười không nổi nữa. Bởi vì hắn phát hiện tốc độ của mình bị làm cho chậm lại!Hắn rõ ràng thấy được dao găm đang đánh úp về phía mình, hắn rõ ràng có thể trốn thoát, nhưng hắn lại phát hiện tốc độ của mình trở nên vô cùng chậm chạp.Dường như ở xung quanh hắn, có một trọng lực vô hình đang áp chế linh lực của hắn! Cho nên, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh chặt đứt yết hầu của hắn.Trơ mắt mà nhìn máu tươi b*n r* như bão táp.“Bộp!” Kẻ áo đen sờ chỗ động mạch cổ bị chặt đứt, sức lực không còn đủ nữa, ngã quỵ về phía trước.Đầu hắn đụng vào tảng đá ở ngay phía trước, làm khối đá kia vỡ vụn thành bột phấn.Kẻ áo đen lật người lại, đầu cổ hắn bao phủ bởi máu, cả người thoạt nhìn dữ tợn kh*ng b*. Hơi thở hắn mong manh, lại không quên nói vài câu tàn nhẫn: “Nhị cung chủ… Cũng tại nơi đây… Sẽ không… Buông tha… Các ngươi…”

Đôi mắt Tô Lạc híp lại, ngưng tụ ra một hỏa cầu cực lớn trong tay, ngay khi có cơ hội thì đập thẳng vào tên áo đen!

Tuy nhiên, kẻ áo đen chỉ cần giơ ống tay áo lên, hỏa cầu trong nháy mắt tắt thành tro tàn.

Dù sao thì hỏa cầu này của Tô Lạc cũng chỉ là để Tử Nghiên tranh thủ thời gian ngụy trang. 

Hai người tuy là lần đầu tiên phối hợp, nhưng lại ăn ý vô cùng.

Ngay khi kẻ áo đen động thủ dập tắt cầu lửa, trong tay Tử Nghiên xuất hiện năm lưỡi dao băng, lặng yên không một tiếng động mà phóng về phía ấn đường của kẻ áo đen.

Kẻ áo đen mới vừa diệt xong hỏa cầu, lại nghênh đón băng nhận! 

Hắn khó khăn lắm mới tránh được trận tập kích bằng các lưỡi dao băng này.

Nhưng mà, dù hắn tránh thoát được lưỡi dao băng đánh lén trong nháy mắt, Tô Lạc đã sớm tính toán được vị trí tránh né của hắn!

Đại Hư Không Thủ Ấn xuất chiêu! 

Chờ kẻ áo đen tự động chui vào phía dưới Đại Hư Không Thủ Ấn…

“Đùng!”

Đại Hư Không Thủ Ấn nguy nga như núi cao vững chãi trong nháy mắt nện xuống! 

Kẻ áo đen thay đổi sắc mặt.

Hắn không hề nghĩ rằng thắng lợi vốn đã nắm chắt trong tay sẽ bị bức đến mức chật vật như thế này.

Kẻ áo đen vèo một tiếng nhảy về phía trước, tránh được chiêu thức nguy hiểm của Tô Lạc, không bị đánh thành bánh bao nhân thịt. 

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt này!

Tử Nghiên sớm đã ôm kiếm canh giữ ở một bên.

Nàng nhảy thẳng lên, trường kiếm hướng đến thẳng vai trái và bụng hắn mà chém xuống! 

“Xoạt”

Âm thanh quần áo rách vụn nho nhỏ vang lên, tiếp theo đó là âm thanh da thịt bị cắt.

Trên người kẻ áo đen trong nháy mắt xuất hiện một vết thương dài hẹp. 

Máu tươi phun ra dữ dội, nhìn thấy thật ghê người.

Nhưng mà, mặt hắn chỉ hiện lên nụ cười lạnh lẽo giả tạo, trường câu trong tay vẫn hướng thẳng về phía Tử Nghiên!

Nếu bị câu trúng, nhẹ thì hủy hoại dung nhan, nặng thì cầm chắc cái chết! 

Đáng tiếc, Tử Nghiên vốn là kẻ tàn nhẫn với chính mình!

Tử Nghiên quyết tâm không tránh, mà còn một kiếm đâm tới.

“Phụt!” 

Ngực kẻ áo đen lại b*n r* thêm một tia máu!

Trong lòng hắn tức giận đến muốn chết!

Nhưng mà Tô Lạc ở phía sau lại còn phóng vô số hỏa cầu bay về phía hắn! 

Kẻ áo đen xoay người phóng về phía Tô Lạc!

Nếu hiện tại đánh không lại hai nha đầu thúi này, thì ba mươi sáu kế chạy vẫn là nhất.

Thoát được rồi thì không lo sau này không có cơ hội. 

Kẻ áo đen quyết dùng sự yếu thế của Tô Lạc để tìm đường thoát thân.

Nhưng mà, đáng thương hắn lại không thấy được khóe miệng Tô Lạc đang nở một nụ cười giả tạo.

Vì vậy ngay khi kẻ áo đen phóng về phía Tô Lạc hòng tìm đường trốn thoát, gương mặt Tô Lạc lộ vẻ kinh hoàng, né sang bên cạnh. 

Đáy lòng kẻ áo đen hiện lên sự châm biếm.

Con kiến nhỏ bé, biết né tránh là tốt!

Ngay khi hắn thoáng nhìn thấy gương mặt của Tô Lạc… 

Một con dao găm quỷ dị xuất hiện, nhằm thẳng ngay cổ kẻ áo đen, xẹt qua một đường!

Kẻ áo đen cười lạnh. Tốc độ chậm như vậy, cũng dám ở trước mặt hắn bêu xấu?

Nhưng mà gương mặt của hắn nhanh chóng trở nên cứng đờ, cả đời hắn sau này cười cũng cười không nổi nữa. 

Bởi vì hắn phát hiện tốc độ của mình bị làm cho chậm lại!

Hắn rõ ràng thấy được dao găm đang đánh úp về phía mình, hắn rõ ràng có thể trốn thoát, nhưng hắn lại phát hiện tốc độ của mình trở nên vô cùng chậm chạp.

Dường như ở xung quanh hắn, có một trọng lực vô hình đang áp chế linh lực của hắn! 

Cho nên, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh chặt đứt yết hầu của hắn.

Trơ mắt mà nhìn máu tươi b*n r* như bão táp.

“Bộp!” 

Kẻ áo đen sờ chỗ động mạch cổ bị chặt đứt, sức lực không còn đủ nữa, ngã quỵ về phía trước.

Đầu hắn đụng vào tảng đá ở ngay phía trước, làm khối đá kia vỡ vụn thành bột phấn.

Kẻ áo đen lật người lại, đầu cổ hắn bao phủ bởi máu, cả người thoạt nhìn dữ tợn kh*ng b*. 

Hơi thở hắn mong manh, lại không quên nói vài câu tàn nhẫn: “Nhị cung chủ… Cũng tại nơi đây… Sẽ không… Buông tha… Các ngươi…”

Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… Đôi mắt Tô Lạc híp lại, ngưng tụ ra một hỏa cầu cực lớn trong tay, ngay khi có cơ hội thì đập thẳng vào tên áo đen!Tuy nhiên, kẻ áo đen chỉ cần giơ ống tay áo lên, hỏa cầu trong nháy mắt tắt thành tro tàn.Dù sao thì hỏa cầu này của Tô Lạc cũng chỉ là để Tử Nghiên tranh thủ thời gian ngụy trang. Hai người tuy là lần đầu tiên phối hợp, nhưng lại ăn ý vô cùng.Ngay khi kẻ áo đen động thủ dập tắt cầu lửa, trong tay Tử Nghiên xuất hiện năm lưỡi dao băng, lặng yên không một tiếng động mà phóng về phía ấn đường của kẻ áo đen.Kẻ áo đen mới vừa diệt xong hỏa cầu, lại nghênh đón băng nhận! Hắn khó khăn lắm mới tránh được trận tập kích bằng các lưỡi dao băng này.Nhưng mà, dù hắn tránh thoát được lưỡi dao băng đánh lén trong nháy mắt, Tô Lạc đã sớm tính toán được vị trí tránh né của hắn!Đại Hư Không Thủ Ấn xuất chiêu! Chờ kẻ áo đen tự động chui vào phía dưới Đại Hư Không Thủ Ấn…“Đùng!”Đại Hư Không Thủ Ấn nguy nga như núi cao vững chãi trong nháy mắt nện xuống! Kẻ áo đen thay đổi sắc mặt.Hắn không hề nghĩ rằng thắng lợi vốn đã nắm chắt trong tay sẽ bị bức đến mức chật vật như thế này.Kẻ áo đen vèo một tiếng nhảy về phía trước, tránh được chiêu thức nguy hiểm của Tô Lạc, không bị đánh thành bánh bao nhân thịt. Nhưng mà chỉ trong chớp mắt này!Tử Nghiên sớm đã ôm kiếm canh giữ ở một bên.Nàng nhảy thẳng lên, trường kiếm hướng đến thẳng vai trái và bụng hắn mà chém xuống! “Xoạt”Âm thanh quần áo rách vụn nho nhỏ vang lên, tiếp theo đó là âm thanh da thịt bị cắt.Trên người kẻ áo đen trong nháy mắt xuất hiện một vết thương dài hẹp. Máu tươi phun ra dữ dội, nhìn thấy thật ghê người.Nhưng mà, mặt hắn chỉ hiện lên nụ cười lạnh lẽo giả tạo, trường câu trong tay vẫn hướng thẳng về phía Tử Nghiên!Nếu bị câu trúng, nhẹ thì hủy hoại dung nhan, nặng thì cầm chắc cái chết! Đáng tiếc, Tử Nghiên vốn là kẻ tàn nhẫn với chính mình!Tử Nghiên quyết tâm không tránh, mà còn một kiếm đâm tới.“Phụt!” Ngực kẻ áo đen lại b*n r* thêm một tia máu!Trong lòng hắn tức giận đến muốn chết!Nhưng mà Tô Lạc ở phía sau lại còn phóng vô số hỏa cầu bay về phía hắn! Kẻ áo đen xoay người phóng về phía Tô Lạc!Nếu hiện tại đánh không lại hai nha đầu thúi này, thì ba mươi sáu kế chạy vẫn là nhất.Thoát được rồi thì không lo sau này không có cơ hội. Kẻ áo đen quyết dùng sự yếu thế của Tô Lạc để tìm đường thoát thân.Nhưng mà, đáng thương hắn lại không thấy được khóe miệng Tô Lạc đang nở một nụ cười giả tạo.Vì vậy ngay khi kẻ áo đen phóng về phía Tô Lạc hòng tìm đường trốn thoát, gương mặt Tô Lạc lộ vẻ kinh hoàng, né sang bên cạnh. Đáy lòng kẻ áo đen hiện lên sự châm biếm.Con kiến nhỏ bé, biết né tránh là tốt!Ngay khi hắn thoáng nhìn thấy gương mặt của Tô Lạc… Một con dao găm quỷ dị xuất hiện, nhằm thẳng ngay cổ kẻ áo đen, xẹt qua một đường!Kẻ áo đen cười lạnh. Tốc độ chậm như vậy, cũng dám ở trước mặt hắn bêu xấu?Nhưng mà gương mặt của hắn nhanh chóng trở nên cứng đờ, cả đời hắn sau này cười cũng cười không nổi nữa. Bởi vì hắn phát hiện tốc độ của mình bị làm cho chậm lại!Hắn rõ ràng thấy được dao găm đang đánh úp về phía mình, hắn rõ ràng có thể trốn thoát, nhưng hắn lại phát hiện tốc độ của mình trở nên vô cùng chậm chạp.Dường như ở xung quanh hắn, có một trọng lực vô hình đang áp chế linh lực của hắn! Cho nên, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh chặt đứt yết hầu của hắn.Trơ mắt mà nhìn máu tươi b*n r* như bão táp.“Bộp!” Kẻ áo đen sờ chỗ động mạch cổ bị chặt đứt, sức lực không còn đủ nữa, ngã quỵ về phía trước.Đầu hắn đụng vào tảng đá ở ngay phía trước, làm khối đá kia vỡ vụn thành bột phấn.Kẻ áo đen lật người lại, đầu cổ hắn bao phủ bởi máu, cả người thoạt nhìn dữ tợn kh*ng b*. Hơi thở hắn mong manh, lại không quên nói vài câu tàn nhẫn: “Nhị cung chủ… Cũng tại nơi đây… Sẽ không… Buông tha… Các ngươi…”

Chương 813: Ám sát trong rừng (3)