Từ xưa đến nay ông xã tôi luôn ghét trẻ con. Khi con gái của bạn tốt Dã Miêu đã học lớp năm, lúc đang nằm trên giường tôi vẫn phải kiên nhẫn thảo luận với anh ấy về vấn đề sinh hay không sinh. Bình thường anh ấy luôn cắn cắn vào xương quai của tôi, sau đó kiên định đeo bao cao su vào cho tiểu huynh đệ của mình, rồi điên cuồng chạy nước rút trên cơ thể tôi. Rồi tôi đột nhiên phát hiện, ở cái thời buổi hàng giả hoành hành này, bao cao su ông xã mua… Chất lượng cũng không tệ lắm. Đã năm năm kết hôn cùng nhau mà lúc nào tình trạng hôn nhân vẫn rất mỹ mãn. Trong tất cả các chị em tôi là người kết hôn muộn nhất, thậm chí đã có lần tôi nghĩ rằng sẽ tình nguyện gả cho một người đàn ông nào đó. Nhưng có một ngày túi quần của Thượng Đế bị thủng, làm rơi một cái ánh nắng rực rỡ xuống người tôi – đó chính là một người đàn ông. Mà người đàn ông này chẳng những có xe có nhà có đầu óc, mà quan trọng nhất là bất kể lúc nào tôi giật mình tỉnh giấc lúc đêm khuyu cũng có thể nhờ vào ánh trăng mỏng manh…
Chương 8
Truyền Thuyết Phu Thê Vô ĐịchTác giả: Trùng Tiểu BiểnTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTừ xưa đến nay ông xã tôi luôn ghét trẻ con. Khi con gái của bạn tốt Dã Miêu đã học lớp năm, lúc đang nằm trên giường tôi vẫn phải kiên nhẫn thảo luận với anh ấy về vấn đề sinh hay không sinh. Bình thường anh ấy luôn cắn cắn vào xương quai của tôi, sau đó kiên định đeo bao cao su vào cho tiểu huynh đệ của mình, rồi điên cuồng chạy nước rút trên cơ thể tôi. Rồi tôi đột nhiên phát hiện, ở cái thời buổi hàng giả hoành hành này, bao cao su ông xã mua… Chất lượng cũng không tệ lắm. Đã năm năm kết hôn cùng nhau mà lúc nào tình trạng hôn nhân vẫn rất mỹ mãn. Trong tất cả các chị em tôi là người kết hôn muộn nhất, thậm chí đã có lần tôi nghĩ rằng sẽ tình nguyện gả cho một người đàn ông nào đó. Nhưng có một ngày túi quần của Thượng Đế bị thủng, làm rơi một cái ánh nắng rực rỡ xuống người tôi – đó chính là một người đàn ông. Mà người đàn ông này chẳng những có xe có nhà có đầu óc, mà quan trọng nhất là bất kể lúc nào tôi giật mình tỉnh giấc lúc đêm khuyu cũng có thể nhờ vào ánh trăng mỏng manh… “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tôi cúi người nhìn ông xã, hỏi.Bước chậm rãi dọc theo bờ đê, trên mặt sông gió thổi mái rượt, thổi vào người cực kì dễ chịu. Tôi thừa nhận, dù cơ thể anh nhỏ đi nhưng đầu óc thì vẫn tốt hơn tôi nhiều.“Tối nay có hẹn đi ăn cơm.”“Ah…” Đại khái theo lời ông xã nói thì chúng tôi sẽ tìm bạn bè làm đồng minh. Tôi méo miệng, bất ngờ nói “Mấy người đó nghe được giọng nói này của anh, chắc không tưởng đây là trò đùa chứ?” Không đợi anh trả lời, tôi vừa cười vừa ôm họng giả giọng trẻ em, “Này, tôi là Hàn Lượng Lượng ~ ““…” Ông xã không nói gì, liếc tôi “Mạt Lị tiểu thư, tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?”Tôi cười hì hì. Anh cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay ra dắt tôi đi.“Dạ?”Tôi tưởng anh có gì muốn nói, nhưng anh cứ nhìn thẳng phía trước, chỉ dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt tay tôi, hại tim tôi loạn nhịp mà không có lý do. Tôi mỉm cười, cầm ngược bàn tay anh, đong đưa.“Mạt Lị,” Anh gọi tôi, bởi động tác đong đưa tay của tôi quá khoa trương nên bả vai thẳng tắp, thấy tôi nhìn lại anh nói tiếp, mặt vô cảm “Em vung tay mạnh quá.”>
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tôi cúi người nhìn ông xã, hỏi.
Bước chậm rãi dọc theo bờ đê, trên mặt sông gió thổi mái rượt, thổi vào người cực kì dễ chịu. Tôi thừa nhận, dù cơ thể anh nhỏ đi nhưng đầu óc thì vẫn tốt hơn tôi nhiều.
“Tối nay có hẹn đi ăn cơm.”
“Ah…” Đại khái theo lời ông xã nói thì chúng tôi sẽ tìm bạn bè làm đồng minh. Tôi méo miệng, bất ngờ nói “Mấy người đó nghe được giọng nói này của anh, chắc không tưởng đây là trò đùa chứ?” Không đợi anh trả lời, tôi vừa cười vừa ôm họng giả giọng trẻ em, “Này, tôi là Hàn Lượng Lượng ~ “
“…” Ông xã không nói gì, liếc tôi “Mạt Lị tiểu thư, tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi cười hì hì. Anh cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay ra dắt tôi đi.
“Dạ?”
Tôi tưởng anh có gì muốn nói, nhưng anh cứ nhìn thẳng phía trước, chỉ dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt tay tôi, hại tim tôi loạn nhịp mà không có lý do. Tôi mỉm cười, cầm ngược bàn tay anh, đong đưa.
“Mạt Lị,” Anh gọi tôi, bởi động tác đong đưa tay của tôi quá khoa trương nên bả vai thẳng tắp, thấy tôi nhìn lại anh nói tiếp, mặt vô cảm “Em vung tay mạnh quá.”
>
Truyền Thuyết Phu Thê Vô ĐịchTác giả: Trùng Tiểu BiểnTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTừ xưa đến nay ông xã tôi luôn ghét trẻ con. Khi con gái của bạn tốt Dã Miêu đã học lớp năm, lúc đang nằm trên giường tôi vẫn phải kiên nhẫn thảo luận với anh ấy về vấn đề sinh hay không sinh. Bình thường anh ấy luôn cắn cắn vào xương quai của tôi, sau đó kiên định đeo bao cao su vào cho tiểu huynh đệ của mình, rồi điên cuồng chạy nước rút trên cơ thể tôi. Rồi tôi đột nhiên phát hiện, ở cái thời buổi hàng giả hoành hành này, bao cao su ông xã mua… Chất lượng cũng không tệ lắm. Đã năm năm kết hôn cùng nhau mà lúc nào tình trạng hôn nhân vẫn rất mỹ mãn. Trong tất cả các chị em tôi là người kết hôn muộn nhất, thậm chí đã có lần tôi nghĩ rằng sẽ tình nguyện gả cho một người đàn ông nào đó. Nhưng có một ngày túi quần của Thượng Đế bị thủng, làm rơi một cái ánh nắng rực rỡ xuống người tôi – đó chính là một người đàn ông. Mà người đàn ông này chẳng những có xe có nhà có đầu óc, mà quan trọng nhất là bất kể lúc nào tôi giật mình tỉnh giấc lúc đêm khuyu cũng có thể nhờ vào ánh trăng mỏng manh… “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tôi cúi người nhìn ông xã, hỏi.Bước chậm rãi dọc theo bờ đê, trên mặt sông gió thổi mái rượt, thổi vào người cực kì dễ chịu. Tôi thừa nhận, dù cơ thể anh nhỏ đi nhưng đầu óc thì vẫn tốt hơn tôi nhiều.“Tối nay có hẹn đi ăn cơm.”“Ah…” Đại khái theo lời ông xã nói thì chúng tôi sẽ tìm bạn bè làm đồng minh. Tôi méo miệng, bất ngờ nói “Mấy người đó nghe được giọng nói này của anh, chắc không tưởng đây là trò đùa chứ?” Không đợi anh trả lời, tôi vừa cười vừa ôm họng giả giọng trẻ em, “Này, tôi là Hàn Lượng Lượng ~ ““…” Ông xã không nói gì, liếc tôi “Mạt Lị tiểu thư, tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?”Tôi cười hì hì. Anh cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay ra dắt tôi đi.“Dạ?”Tôi tưởng anh có gì muốn nói, nhưng anh cứ nhìn thẳng phía trước, chỉ dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt tay tôi, hại tim tôi loạn nhịp mà không có lý do. Tôi mỉm cười, cầm ngược bàn tay anh, đong đưa.“Mạt Lị,” Anh gọi tôi, bởi động tác đong đưa tay của tôi quá khoa trương nên bả vai thẳng tắp, thấy tôi nhìn lại anh nói tiếp, mặt vô cảm “Em vung tay mạnh quá.”>