Ban đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới…
Chương 922: Gặp mặt vân khởi (3)
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… Chỉ là, cho dù cô nương này đang nhắm mắt, quanh thân nàng vẫn tản mát ra một cỗ khí lạnh, lãnh đạm vô tình.Điều này khiến người khác không tự chủ được mà lùi lại, tựa như chỉ nhìn nhiều hơn một chút sẽ mạo phạm nàng.Thật... rất giống tiên nữ trên Cửu Trùng Thiên lạc vào phàm trần. Quá đẹp!cung nữ giật mình, trong đầu nhớ đến lời dặn dò của tiểu công chúa, nàng ta liền không nói hai lời, liền mang Tô Lạc trở về.Nhưng mà, điều làm nàng không thể tưởng tượng chính là trong phạm vi một thước cách cô nương này, nàng có duỗi tay thế nào cũng không thể chạm đến người nàng ấy. Thật giống như quanh người cô nương này có một vòng bảo hộ hình chữ nhật bao quanh thân nàng.Ánh mắt cung nữ chợt loé.Chẳng lẽ còn không phải sao? Ngâm mình dưới nước sông lâu như vậy, nhưng xiêm y của nàng ấy không bị rách, mà hoàn toàn sạch sẽ, trên người cũng không có một vết trầy xước nào. Chắc chắn nàng ấy có vòng bảo hộ che chở.Ở trên du thuyền, công chúa thấy cung nữ ở dưới sông đang đứng bất động, nàng không khỏi hơi nhíu mày.Nhưng mà chưa cần nàng hạ lệnh, cung nữ kia đã thu hồi một bụng nghi hoặc, bơi đến phía sau Tô Lạc, đẩy nàng lại phía du thuyền. Quả nhiên, người ở cạnh hầu hạ tiểu công chúa, không có ai ngốc cả.Rất nhanh sau đó, cung nữ ôm Tô Lạc, phi thân nhảy lên boong tàu.Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lạc, đôi mắt tiểu công chúa lập tức toả sáng. “Ôi chao, gương mặt này đúng là không tệ!” Nhìn đến khuôn mặt Tô Lạc, đôi mắt tiểu công chúa phải nhìn thẳng, luôn miệng tấm tắc khen ngợi.Tiểu công chúa còn nhân cơ hội s* s**ng khuôn mặt của Tô Lạc, phát hiện gương mặt nàng vô cùng mềm mại, sờ vào thật thích.Vị tiểu công chúa này thích thưởng thức tất cả cái đẹp, bao gồm cả vật và người. Có thể nói, tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng đã triệt để kiểm soát cái đẹp.Những người hầu hạ bên cạnh nàng, không có một ai ngu ngốc, cũng không có bất kỳ ai có dung mạo bình thường.Người đời đều nói, bất kỳ một cung nữ nào bên người công chúa Ngọc Lâm đều hơn hẳn thiên kim thế gia. Đây là sự thật. “Nhưng mà, tại sao quần áo trên người nàng lại có thể sạch sẽ đến vậy?” Tiểu công chúa cũng có cùng nghi hoặc với cung nữ kia.Mọi người chung quanh hai mặt nhìn nhau.Tiểu công chúa Ngọc Lâm thông minh tuyệt đỉnh còn nghĩ không ra, hạ nhân như bọn họ làm sao có thể có đáp án? Trong lúc nhất thời, trên boong tàu vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động.Tiểu công chúa xoa cằm, đi từng vòng từng vòng quanh người mỹ nhân Tô Lạc đang ngủ.Nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, cuối cùng nàng dứt khoát vung tay lên: “Mặc kệ đi, trước tiên đem nàng trở về. Chú ý, nhất định phải bảo ngự y trị liệu cho nàng. Nếu trị không được, các ngươi bảo ngự y dâng đầu lên cho ta!” Tiểu công chúa sau khi nhìn thấy dung nhan của Tô Lạc, nàng ngẩng đầu nhìn đám tiểu thái giám tiểu cung nữ của mình, lập tức nhíu mày.Con người chính là thích so sánh.Lấy dung nhan tuyệt thế của Tô Lạc ra so sánh, thì nhan sắc của đám người chung quanh đều lập tức ảm đạm thất sắc, toàn bộ đều biến thành đầu trâu mặt ngựa. Không biết qua bao lâu, cặp lông mi đậm mà mỏng như cánh ve của Tô Lạc khẽ run lên.Sau đó, nàng mở mắt ra.Đây là đâu? Trong lòng Tô Lạc tràn đầy nghi vấn.Tối hôm qua nàng bơi đến kiệt sức. Nàng đã chiến đấu với hắc y nhân ở dưới nước hồi lâu, giết được một số tên, sau đó mới thoát khỏi vòng vây của bọn họ.Sau đó, nàng lại bơi rất lâu. Sau đó liền bất tỉnh nhân sự.Trong lúc Tô Lạc đang nghi hoặc, kẹt một tiếng, cửa được đẩy ra.Tô Lạc ngước mắt liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ tinh xảo hoa lệ. Quả thật là một tiểu cô nương xinh đẹp!Đặc biệt là cặp mắt kia, thuỷ linh động lòng người, đôi mắt dường như biết nói.Tiểu cô nương chắp tay sau người, chậm chậm bước đến trước mặt Tô Lạc.
Chỉ là, cho dù cô nương này đang nhắm mắt, quanh thân nàng vẫn tản mát ra một cỗ khí lạnh, lãnh đạm vô tình.
Điều này khiến người khác không tự chủ được mà lùi lại, tựa như chỉ nhìn nhiều hơn một chút sẽ mạo phạm nàng.
Thật... rất giống tiên nữ trên Cửu Trùng Thiên lạc vào phàm trần.
Quá đẹp!
cung nữ giật mình, trong đầu nhớ đến lời dặn dò của tiểu công chúa, nàng ta liền không nói hai lời, liền mang Tô Lạc trở về.
Nhưng mà, điều làm nàng không thể tưởng tượng chính là trong phạm vi một thước cách cô nương này, nàng có duỗi tay thế nào cũng không thể chạm đến người nàng ấy.
Thật giống như quanh người cô nương này có một vòng bảo hộ hình chữ nhật bao quanh thân nàng.
Ánh mắt cung nữ chợt loé.
Chẳng lẽ còn không phải sao? Ngâm mình dưới nước sông lâu như vậy, nhưng xiêm y của nàng ấy không bị rách, mà hoàn toàn sạch sẽ, trên người cũng không có một vết trầy xước nào.
Chắc chắn nàng ấy có vòng bảo hộ che chở.
Ở trên du thuyền, công chúa thấy cung nữ ở dưới sông đang đứng bất động, nàng không khỏi hơi nhíu mày.
Nhưng mà chưa cần nàng hạ lệnh, cung nữ kia đã thu hồi một bụng nghi hoặc, bơi đến phía sau Tô Lạc, đẩy nàng lại phía du thuyền.
Quả nhiên, người ở cạnh hầu hạ tiểu công chúa, không có ai ngốc cả.
Rất nhanh sau đó, cung nữ ôm Tô Lạc, phi thân nhảy lên boong tàu.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lạc, đôi mắt tiểu công chúa lập tức toả sáng.
“Ôi chao, gương mặt này đúng là không tệ!” Nhìn đến khuôn mặt Tô Lạc, đôi mắt tiểu công chúa phải nhìn thẳng, luôn miệng tấm tắc khen ngợi.
Tiểu công chúa còn nhân cơ hội s* s**ng khuôn mặt của Tô Lạc, phát hiện gương mặt nàng vô cùng mềm mại, sờ vào thật thích.
Vị tiểu công chúa này thích thưởng thức tất cả cái đẹp, bao gồm cả vật và người.
Có thể nói, tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng đã triệt để kiểm soát cái đẹp.
Những người hầu hạ bên cạnh nàng, không có một ai ngu ngốc, cũng không có bất kỳ ai có dung mạo bình thường.
Người đời đều nói, bất kỳ một cung nữ nào bên người công chúa Ngọc Lâm đều hơn hẳn thiên kim thế gia. Đây là sự thật.
“Nhưng mà, tại sao quần áo trên người nàng lại có thể sạch sẽ đến vậy?” Tiểu công chúa cũng có cùng nghi hoặc với cung nữ kia.
Mọi người chung quanh hai mặt nhìn nhau.
Tiểu công chúa Ngọc Lâm thông minh tuyệt đỉnh còn nghĩ không ra, hạ nhân như bọn họ làm sao có thể có đáp án?
Trong lúc nhất thời, trên boong tàu vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động.
Tiểu công chúa xoa cằm, đi từng vòng từng vòng quanh người mỹ nhân Tô Lạc đang ngủ.
Nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, cuối cùng nàng dứt khoát vung tay lên: “Mặc kệ đi, trước tiên đem nàng trở về. Chú ý, nhất định phải bảo ngự y trị liệu cho nàng. Nếu trị không được, các ngươi bảo ngự y dâng đầu lên cho ta!”
Tiểu công chúa sau khi nhìn thấy dung nhan của Tô Lạc, nàng ngẩng đầu nhìn đám tiểu thái giám tiểu cung nữ của mình, lập tức nhíu mày.
Con người chính là thích so sánh.
Lấy dung nhan tuyệt thế của Tô Lạc ra so sánh, thì nhan sắc của đám người chung quanh đều lập tức ảm đạm thất sắc, toàn bộ đều biến thành đầu trâu mặt ngựa.
Không biết qua bao lâu, cặp lông mi đậm mà mỏng như cánh ve của Tô Lạc khẽ run lên.
Sau đó, nàng mở mắt ra.
Đây là đâu?
Trong lòng Tô Lạc tràn đầy nghi vấn.
Tối hôm qua nàng bơi đến kiệt sức. Nàng đã chiến đấu với hắc y nhân ở dưới nước hồi lâu, giết được một số tên, sau đó mới thoát khỏi vòng vây của bọn họ.
Sau đó, nàng lại bơi rất lâu.
Sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc Tô Lạc đang nghi hoặc, kẹt một tiếng, cửa được đẩy ra.
Tô Lạc ngước mắt liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ tinh xảo hoa lệ.
Quả thật là một tiểu cô nương xinh đẹp!
Đặc biệt là cặp mắt kia, thuỷ linh động lòng người, đôi mắt dường như biết nói.
Tiểu cô nương chắp tay sau người, chậm chậm bước đến trước mặt Tô Lạc.
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu ThưTác giả: Tô Tiểu NoãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBan đêm, đỉnh núi Vân Lạc dưới trời sao, mọi thứ đều im ắng chỉ có gió lạnh phất phơ. Tô Lạc đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào, thùy mị gợi tình ngóng nhìn nam tử ở phía trước: "Vân Khởi, đợi khi rời khỏi tổ chức, chúng tại nơi này định cư có được không?" Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, mang theo vẻ ôn nhu say lòng người, nói: "Nha đầu, liền nghĩ như vậy mà rời khỏi sao?" Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm phía xa xa, quay đầu lại mang theo một tia tươi cười long lanh sáng lạn: "Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì là chém chém giết giết, thời gian luôn bị vây khốn bởi sự sống và cái chết, không có một phút, một ngày nào bình yên. Hiện tại ta đã rất chán ghét cuộc sống như thế rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, lẽ nào ngươi không muốn như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạc lấy ra một hộp gấm nhỏ đặt ở trong tay quơ quơ trước mặt Vân Khởi: "Đoán xem, trong đây là cái gì?" Tô Lạc ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đắm chìm trong tương lai tươi đẹp mà nàng hướng tới… Chỉ là, cho dù cô nương này đang nhắm mắt, quanh thân nàng vẫn tản mát ra một cỗ khí lạnh, lãnh đạm vô tình.Điều này khiến người khác không tự chủ được mà lùi lại, tựa như chỉ nhìn nhiều hơn một chút sẽ mạo phạm nàng.Thật... rất giống tiên nữ trên Cửu Trùng Thiên lạc vào phàm trần. Quá đẹp!cung nữ giật mình, trong đầu nhớ đến lời dặn dò của tiểu công chúa, nàng ta liền không nói hai lời, liền mang Tô Lạc trở về.Nhưng mà, điều làm nàng không thể tưởng tượng chính là trong phạm vi một thước cách cô nương này, nàng có duỗi tay thế nào cũng không thể chạm đến người nàng ấy. Thật giống như quanh người cô nương này có một vòng bảo hộ hình chữ nhật bao quanh thân nàng.Ánh mắt cung nữ chợt loé.Chẳng lẽ còn không phải sao? Ngâm mình dưới nước sông lâu như vậy, nhưng xiêm y của nàng ấy không bị rách, mà hoàn toàn sạch sẽ, trên người cũng không có một vết trầy xước nào. Chắc chắn nàng ấy có vòng bảo hộ che chở.Ở trên du thuyền, công chúa thấy cung nữ ở dưới sông đang đứng bất động, nàng không khỏi hơi nhíu mày.Nhưng mà chưa cần nàng hạ lệnh, cung nữ kia đã thu hồi một bụng nghi hoặc, bơi đến phía sau Tô Lạc, đẩy nàng lại phía du thuyền. Quả nhiên, người ở cạnh hầu hạ tiểu công chúa, không có ai ngốc cả.Rất nhanh sau đó, cung nữ ôm Tô Lạc, phi thân nhảy lên boong tàu.Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lạc, đôi mắt tiểu công chúa lập tức toả sáng. “Ôi chao, gương mặt này đúng là không tệ!” Nhìn đến khuôn mặt Tô Lạc, đôi mắt tiểu công chúa phải nhìn thẳng, luôn miệng tấm tắc khen ngợi.Tiểu công chúa còn nhân cơ hội s* s**ng khuôn mặt của Tô Lạc, phát hiện gương mặt nàng vô cùng mềm mại, sờ vào thật thích.Vị tiểu công chúa này thích thưởng thức tất cả cái đẹp, bao gồm cả vật và người. Có thể nói, tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng đã triệt để kiểm soát cái đẹp.Những người hầu hạ bên cạnh nàng, không có một ai ngu ngốc, cũng không có bất kỳ ai có dung mạo bình thường.Người đời đều nói, bất kỳ một cung nữ nào bên người công chúa Ngọc Lâm đều hơn hẳn thiên kim thế gia. Đây là sự thật. “Nhưng mà, tại sao quần áo trên người nàng lại có thể sạch sẽ đến vậy?” Tiểu công chúa cũng có cùng nghi hoặc với cung nữ kia.Mọi người chung quanh hai mặt nhìn nhau.Tiểu công chúa Ngọc Lâm thông minh tuyệt đỉnh còn nghĩ không ra, hạ nhân như bọn họ làm sao có thể có đáp án? Trong lúc nhất thời, trên boong tàu vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động.Tiểu công chúa xoa cằm, đi từng vòng từng vòng quanh người mỹ nhân Tô Lạc đang ngủ.Nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, cuối cùng nàng dứt khoát vung tay lên: “Mặc kệ đi, trước tiên đem nàng trở về. Chú ý, nhất định phải bảo ngự y trị liệu cho nàng. Nếu trị không được, các ngươi bảo ngự y dâng đầu lên cho ta!” Tiểu công chúa sau khi nhìn thấy dung nhan của Tô Lạc, nàng ngẩng đầu nhìn đám tiểu thái giám tiểu cung nữ của mình, lập tức nhíu mày.Con người chính là thích so sánh.Lấy dung nhan tuyệt thế của Tô Lạc ra so sánh, thì nhan sắc của đám người chung quanh đều lập tức ảm đạm thất sắc, toàn bộ đều biến thành đầu trâu mặt ngựa. Không biết qua bao lâu, cặp lông mi đậm mà mỏng như cánh ve của Tô Lạc khẽ run lên.Sau đó, nàng mở mắt ra.Đây là đâu? Trong lòng Tô Lạc tràn đầy nghi vấn.Tối hôm qua nàng bơi đến kiệt sức. Nàng đã chiến đấu với hắc y nhân ở dưới nước hồi lâu, giết được một số tên, sau đó mới thoát khỏi vòng vây của bọn họ.Sau đó, nàng lại bơi rất lâu. Sau đó liền bất tỉnh nhân sự.Trong lúc Tô Lạc đang nghi hoặc, kẹt một tiếng, cửa được đẩy ra.Tô Lạc ngước mắt liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ tinh xảo hoa lệ. Quả thật là một tiểu cô nương xinh đẹp!Đặc biệt là cặp mắt kia, thuỷ linh động lòng người, đôi mắt dường như biết nói.Tiểu cô nương chắp tay sau người, chậm chậm bước đến trước mặt Tô Lạc.